Ông Lý Mượn Thọ <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-07-09 20:52:04
Lượt xem: 807
Tôi cảm thấy trong người nhẹ nhõm hơn.
Mẹ tôi đã chuẩn bị sẵn bữa sáng trong bếp, tôi ngồi xuống ăn cháo, cha tôi đứng cạnh lạnh lùng nói:
“Từ giờ bớt xem phim Hồng Kông với mấy quyển truyện tranh Nhật Bản đi, toàn mấy thứ chẳng ra làm sao!”
Tôi không muốn nói gì thêm nên vội vàng một mạch húp hết bát cháo, sau đó đeo cặp rồi đi ra ngoài.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Vừa bước tới cửa nhà, tôi cảm thấy có thứ gì đó lạnh buốt đột ngột dâng trào trong lồng ngực.
Cổ họng tôi nghẹn lại, ọe một tiếng, tôi nôn hết chỗ đồ ăn sáng vừa nhét vào bụng ban nãy, vương vãi ra khắp sân nhà.
Cha tôi nhanh chóng đứng dậy, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn nhìn tôi.
"Lại ăn thứ tầm bậy gì rồi?"
Tôi không biết phải nói gì, tầm mắt bỗng tối sầm lại, thế giới quay cuồng, đầu óc bỗng chốc trở nên trống rỗng.
12
Tôi phát sốt rồi.
Lúc đầu, tôi nằm vật vã trên giường cả một ngày trời, toàn thân nóng như lò lửa, lúc thở ra có cảm giác lỗ mũi cũng đang bốc hỏa.
Sau khi hạ sốt toàn thân vẫn cảm thấy chẳng có chút sức lực nào, trong đầu ong ong, cả người toát mồ hôi lạnh, ướt đẫm cả chăn bông.
Mẹ sờ trán tôi, định đưa tôi đi bệnh viện.
Cha tôi lại chẳng kiên nhẫn như vậy.
“Có thể xảy ra chuyện gì được cơ chứ? Cả ngày cứ nằm ườn ở nhà xem truyện tranh, chẳng chịu ra ngoài cùng các bạn đá bóng rèn luyện này nọ, chẳng qua là sức đề kháng kém mà thôi!”
Cha tôi liền đi làm, mẹ xin nghỉ phép ở nhà, một bên vừa phàn nàn sẽ bị trường mẫu giáo trừ mất mười lăm tệ, một bên đun cho tôi ấm nước, dặn tôi phải uống nhiều nước vào.
Sau đó lại đi tới bàn thờ Táo quân thắp nhang.
Tuổi ấu thơ của tôi gắn liền với thôn làng, nhà nào nhà nấy cũng có bàn thờ Táo quân bên bếp lò. Tháng Giêng năm nào tôi cũng thắp nhang cúng ông Táo.
Sau khi vào thành phố, mẹ tôi cũng mang bàn thờ Táo quân theo, đặt ở một góc trong bếp như thường lệ, lúc bạn học đến nhà tôi chơi, nhìn thấy nhà tôi đặt cái này đều cười tôi không ít, thế nên tôi cũng chẳng tin tưởng gì cho cam.
Thế nhưng hôm nay, mẹ tôi mang vẻ mặt nghiêm trọng đi đến trước bàn thờ Táo quân cúi đầu cầu khấn, cầu xin bọn họ phù hộ độ trì cho nhà chúng tôi, sau đó lại bưng cho tôi một bát nước để uống. Tôi thấy bên trên còn nổi lên một lớp tro màu xám, có mùi như mùi nhang, vì vậy chẳng muốn uống.
Mẹ tôi hai tay bưng bát nước, trừng mắt nhìn tôi một cái:
“Đừng có mà không biết tốt xấu như thế, đây là thuốc mà mẹ cầu cho mày đó, nhanh nhanh uống đi, uống xong là khỏi ngay.”
Tôi há to miệng ực một cái uống sạch bát nước nóng, mồ hôi lập tức toát ra, tôi nằm xuống ngủ thiếp đi.
Đến chập tối quả nhiên cơ thể đã khỏe hơn rất nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ong-ly-muon-tho-series-kim-giac-ky-dam/chuong-7.html.]
Bữa tối tôi cảm thấy rất ngon miệng, ăn hết một cái bánh bao, lại uống một bát cháo lớn.
Cha nhìn thấy tôi đã không sao liền nói:
“Đã sớm nói là sức đề kháng kém rồi mà, đi bệnh viện cũng chỉ lãng phí tiền.”
Tôi cũng thấy bản thân đã khỏe lên nhiều bèn đứng dậy định đi vào phòng, bỗng nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh ùa vào lồng ngực.
Chỉ nghe “ụa” một tiếng, tôi nôn hết chỗ đồ ăn vừa mới ăn vào ra.
Không chỉ đồ ăn vừa rồi mà một số thứ khác dường như cũng bị nôn cả ra ngoài, tất cả đều là nước đen đặc có mùi hôi thối.
Cha tôi bị dọa cho một trận, lúc này ông ấy vô cùng nghiêm túc, vội vàng cõng tôi chạy ra cửa.
Vừa ra khỏi cổng Viện Mỏ, mắt thấy chiếc xe buýt số 13 tới bệnh viện đã rời đi, mẹ tôi vội vàng đuổi theo gọi, cha tôi tức quá bèn hét lớn:
“Bà ngốc à! Gọi taxi đi!”
Đây là lần đầu tiên tôi được ngồi xe taxi.
Sau khi đến bệnh viện làm xét nghiệm máu, phân và nước tiểu, lại kiểm tra thêm một vòng nữa, thế nhưng cũng không kiểm tra ra cái gì bất thường, chỉ nói là viêm đường tiêu hóa hoặc dị ứng, lại kê cho tôi một ít thuốc, sau đó chúng tôi liền trở về.
Trên đường cha tôi lại bắt đầu phàn nàn, nói tôi cả ngày cả ở đọc truyện tranh không chịu vận động, sức đề kháng yếu.
Tôi xin nghỉ vài ngày nằm ở nhà, đúng giờ uống thuốc.
Có những lúc thấy cơ thể rất bình thường, nhưng chưa được bao lâu lại cảm thấy có một cơn ớn lạnh ùa vào lồng ngực, mắt tôi lập tức tối đen lại, toát mồ hôi lạnh.
Ăn hết một cân gừng, lại uống hết vài ấm nước tàn nhang nhưng một chút tác dụng cũng chẳng có, chẳng biết vì sao mà răng vẫn đau nhức.
Cha tôi định đổi bệnh viện khác để khám lại nhưng mẹ tôi cho rằng thật ra đây không phải vấn đề của bệnh viện, vì vậy tóm lấy vai tôi mà hỏi:
“Tối hôm đó rốt cuộc con đã gặp phải cái gì? Sao lại sợ tới nỗi thành thế này?”
Tôi khóc òa lên.
“Con… con nhìn thấy lão Lý biến thành cương thi, con nói rồi mà mọi người không tin!”
Cha tôi lập tức liền nổi giận
“Sao lại nhắc đến chuyện này nữa rồi?”
Cha tôi dùng nhiệt kế giúp tôi đo nhiệt độ, còn mẹ lại bước vào phòng tôi, đứng bên cửa sổ nhìn qua nhà lão Lý.
Cứ nhìn mãi như thế, sắc mặt mẹ tôi đột nhiên thay đổi, buột miệng thốt ra một câu bằng tiếng địa phương:
“Đuma cái nhà lão Lý chớ!”