Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ông Lý Mượn Thọ <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 22

Cập nhật lúc: 2024-07-09 20:59:01
Lượt xem: 372

31

Tôi ném thứ đang cầm tay ra.

Tách tách một tiếng——

Thứ đỏ đỏ đó trượt dài trên sàn gạch, đập thẳng vào tường rồi bật sang một bên, dường như phát ra cả tiếng kêu.

Chích… chích… chích…

Tôi sợ quá đứng dậy, lùi lại hỏi người trước mặt:

"Ông là ai!"

Ông trẻ tư đột nhiên trở nên nghiêm túc và hét vào mặt tôi:

"Nói năng kiểu gì vậy thằng nhóc này! Thật không biết tốt xấu!"

Cha mẹ tôi bên cạnh cũng lớn tiếng với chất giọng sắc bén:

"Ông trẻ tư bảo con ăn thì con cứ ăn đi!"

“Chính là vì con lười ăn cơm dẫn đến hệ thống miễn dịch yếu nên con cứ ốm suốt thôi!”

Vừa to tiếng, họ vừa túm lấy tôi từ cả hai phía và nhấc bổng tôi lên.

Tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng, sau khi cái đầu to của tôi đập vào mặt họ hai lần, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ.

Rõ ràng đây là hai gã đàn ông da nâu cường tráng.

Mà ông trẻ tư lại biến thành một tên ngoại quốc tóc xoăn.

Mái tóc hắn ta đã hoa râm, sắc mặt lúc này đã đen thui, đôi mắt to tràn ngập vẻ dữ tợn, dáng vẻ trông giống với người Đông Nam Á mà tôi vẫn thường thấy trên tivi.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Hắn ta tóm lấy một quả trứng gà đỏ khác, bóp nát vỏ ngoài, bên trong lại là một trái tim mới đang đập thình thịch.

Tôi sợ đến mức vùng vẫy trong tuyệt vọng, thế nhưng có giãy thế nào cũng không được.

Tên tóc xoăn kia dùng một tay bóp chặt lấy cằm của tôi, tay kia nhét cái thứ đó vào trong miệng tôi.

Thứ này vừa trơn lại vừa tanh, ở trong miệng tôi vặn vẹo mấy cái liền trực tiếp chui vào trong cổ họng.

Tôi cảm giác cả lồng n.g.ự.c mình như bị bịt kín lại, há miệng kêu to:

“A…a…”

Thanh âm này khiến toàn thân tôi nổi cả gai ốc.

Đây chính là giọng nói phát ra khi ông Lý ngồi trên xe lăn.

Nỗi sợ hãi như sóng cả đã đánh gục tôi, tôi chỉ thấy trong đầu mình một mảnh trống rỗng, hoàn toàn bất động.

Trong cơn hoảng hốt tôi chợt nhận ra, đây nào phải nhà của tôi, rõ ràng là phòng khách nhà ông Lý.

Hóa ra từ đầu đến cuối tôi vẫn chưa hề thoát khỏi nhà ông ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ong-ly-muon-tho-series-kim-giac-ky-dam/chuong-22.html.]

Đỉnh đầu bỗng đau nhói.

Gã tóc xoăn người nước ngoài kia dường như đã dùng một cây kim đ.â.m xuống đầu của tôi.

Trong cây kim ấy hình như có ẩn chứa một cỗ sức mạnh, đóng mạnh xuống một cái chẳng khác nào đinh đóng quan tài.

Toàn thân tôi run rẩy.

Cảm giác như toàn bộ năng lượng từ đầu đến cột sống, cho tới gan bàn chân đều bị hút đi sạch sẽ.

Tôi giống như một chiếc túi vải rỗng ngã vật xuống đất, chìm vào trong bóng đêm vô tận.

Chẳng hề nhìn thấy gì, cũng chẳng hề nghe thấy gì.

Chỉ cảm thấy bản thân dường như bị rơi vào trong một chiếc máy giặt, vừa lạnh lại vừa cóng, cứ không ngừng quay tròn, lộn lại rồi chìm xuống.

Như thể vĩnh viễn cũng chẳng chạm tới đáy.

Cũng chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Ùng ục… dường như tôi đang ngồi trên cái gì đó.

Ngón tay, cánh tay, mông, chân, những cảm giác đó đã từ từ quay lại.

Mắt, mũi, tai, lưỡi cũng dần dần linh hoạt trở lại.

Tôi ngửi thấy một mùi thơm, bên tai còn vang lên tiếng ồn ào, lúc xa lúc gần.

Từ từ mở mắt ra.

Trước mặt tôi là một bàn đầy đồ ăn, trên đó bày rất nhiều món mà trước giờ tôi chưa từng được nếm, bày biện rất ngon mắt, còn thơm nức mũi.

Tôi muốn thử động đậy, nhưng bây giờ lại không thể động được.

Rõ ràng cơ thể có tay có chân, nhưng ngặt nỗi giờ chúng đều chẳng chịu nghe lời tôi.

Còn cảm thấy có gì đó vừa ướt vừa dính dưới háng mình, có lẽ là tôi đã đái dầm rồi.

Tôi dùng hết sức lực, chuyển động con mắt cố sức nhìn xuống, sợ đến nỗi run b.ắ.n lên.

Tôi ngồi trên xe lăn, đôi bàn tay vàng vọt gầy gò giống như khúc củi khô héo nằm bên bờ sông, móng tay rất dài, chẳng khác nào thây ma.

Đối diện có một tấm gương, tôi gắng sức dùng đôi mắt mờ mịt nhìn bản thân mình trong gương.

Mặc dù trên đầu có đội mũ nhưng vẫn có thể nhìn thấy tóc đã bị hói, sắc mặc nhợt nhạt, vừa khô vừa gầy, còn đeo một cặp kính râm.

Dù thế nào đi nữa tôi cũng không thể tin nổi đây chính là bản thân mình.

Tôi dùng hết sức bình sinh gào lên một tiếng, cảm giác tiếng hét đó có thể làm rách cả lỗ tai mình.

Nhưng âm thành ấy khi phát ra từ cổ họng tôi vậy mà lại là:

“Ô… a…”

Nếu không lắng nghe cẩn thận, thậm chí còn không thể nghe thấy.

 

Loading...