Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ông Chủ Golden Của Tôi - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-12-02 18:50:40
Lượt xem: 76

8

 

Sau khi gõ cửa, sếp đi ra với cái chân bó bột cà nhắc để mở cửa cho tôi.

 

Tay của anh chàng đẹp trai này treo ở trước n.g.ự.c trong tư thế kỳ lạ, trông vừa thảm hại vừa buồn cười.

 

Tôi hỏi han qua loa vài câu, ánh mắt lại không ngừng liếc vào phòng khách: 

 

“Sếp à, chắc sếp đau lắm nhỉ?”

 

Sếp sững lại, khoé môi khẽ nhếch lên, nói nhỏ:

 

 “Hơi đau chút thôi.”

 

Tôi nói với vẻ mặt khoa trương: 

 

“Thật là đáng thương mà.”

 

Cơ thể của tôi thì lại rất thành thật, lách qua anh ta rồi đi thẳng vào phòng khách, tôi nhìn khắp mọi ngóc ngách nhưng vẫn không thấy bóng dáng chú chó Golden kia đâu.

 

Anh ta đóng cửa lại, đi khập khiễng theo sau tôi:

 

 “Ừ.”

 

Tôi không nhịn được nữa nên hỏi: 

 

“Sếp ơi, chú chó Golden đáng yêu của sếp đâu rồi?”

 

“Mẹ tôi đón Vượng Tài đi rồi.” 

 

Anh ta khựng lại, ánh mắt chợt lóe rồi quay mặt đi.

 

“Hả?”

 

Tôi thấy hơi nghi ngờ, nghĩ bụng chẳng phải gia đình anh ta đang ở nước ngoài sao?

 

Nhưng sau đó, tôi nhanh chóng bị cái tên “Vượng Tài” này thu hút.

 

9.

 

Tôi ngạc nhiên hỏi: 

 

“Tên nó là Vượng Tài hả?”

 

“Đúng vậy.”

 

“Lúc trước tôi cũng nuôi một chú chó Golden tên là Vượng Tài.”

 

Cái tên Vượng Tài này rất phổ biến khi đặt tên cho chó, nhưng vì chúng nó đều là Golden Retriever nên tôi lập tức thấy cảm thấy thân thiết.

 

Thảo nào từ cái nhìn đầu tiên là tôi đã thích chú chó Golden Retriever của sếp rồi.

 

Sếp ngồi trên sofa:

 

 “Rồi sao nữa?”

 

“Nó bị mấy tên buôn chó c.h.ế.t tiệt bỏ thuốc mê, bắt đi rồi!”

 

Tôi siết chặt nắm đấm, nổi giận đùng đùng:

 

“Bắt đầu từ khi đó, tôi đã âm thầm thề nếu gặp phải lũ buôn chó, tôi sẽ đánh gãy chân chúng!”

 

Sếp chẳng nói gì.

 

Tôi ngồi đối diện anh , không hiểu lý do vì đâu mà mắt anh đỏ hoe, ướt át, nước mắt ngân ngấn trên hàng mi dài cong .

 

Đôi mắt anh là kiểu mỗi buồn cụp xuống sẽ giống như mắt cún, bình thường dù có lạnh lùng cũng không khiến người khác thấy sợ, vẻ mặt cố gắng kìm nén nước mắt lúc này lại khiến người ta thấy xót xa.

 

Có phải tôi đã nói sai điều gì không?

 

“Sếp ơi, anh sao thế?”

 

Anh há miệng: “Tôi…”

 

Một tiếng động là lạ vang lên ngắt lời anh.

 

“Ọt ọt...”

 

10.

 

Anh lẳng lặng quay đầu đi, gò má hơi ửng hồng:

 

 “Không phải bụng tôi đang kêu đâu.”

 

Lạy trời không phải anh chẳng lẽ là tôi hả?

 

Tôi ăn no rồi mới tới đây đấy nhé!

 

Nhưng tôi là nhân viên có EQ cao nên không thể nói như thế.

 

Tôi lập tức giải vây cho sếp, đứng dậy nói: 

 

“Tôi đói rồi, sếp muốn ăn món gì, tôi có thể nấu một vài món ở nhiều miền khác nhau .”

 

“Thật sao?”

 

Tôi gật đầu tự tin.

 

“Tôi muốn thử món bắc.”

 

Nửa tiếng sau, tôi bưng một đĩa trứng chiên cà chua lên.

 

Anh ngỡ ngàng: “Đây là món bắc sao?”

 

Tôi bình thản đáp: “Cũng có thể coi là thế, người hai miền nam bắc đều ăn.”

 

Có vẻ anh không nghĩ ra được câu phản bác nào, sau vài giây mới hỏi tôi:

 

 “Nếu tôi nói muốn ăn đồ nam thì sao?”

 

“Tôi sẽ nấu cà chua chiên trứng cho anh.”

 

Nói chung là tôi chỉ biết nấu món này thôi.

 

Anh không còn gì để nói: “Cảm ơn cô.”

 

Anh ăn cơm với phong thái rất thanh lịch, giống hệt như đang thưởng thức món ăn của một đầu bếp trong một nhà hàng năm sao vậy, tôi háo hức hỏi anh:

 

“Ngon không?”

 

“Ngon.”

 

Anh gật đầu, nghiêm túc nói: “Ngon, ngon lắm.”

 

Lòng tôi vui sướng, cũng không nhịn được mà nhìn anh thêm mấy lần.

 

Dù tính cách của sếp có tốt tới đâu thì bọn tôi cũng không dám ăn cơm với sếp.

 

Đây là lần đầu tiên, tôi nhìn anh ở khoảng cách gần như thế, mới phát hiện anh có lúm đồng tiền trên má, lúc nói chuyện sẽ thoáng hiện ra.

 

Đáng yêu thế nhỉ.

 

Dưa Hấu

Đây là câu thật lòng tất nhiên không phải vì sếp khen tôi nấu ăn ngon tôi mới khen đâu!!

 

11.

 

Vết thương đụng tới xương cốt thì cần nghỉ ngơi ba tháng, sếp dứt khoát chuyển công việc về nhà làm.

 

Anh không phải là một cấp trên lắm việc nên thường ngày tôi sẽ nấu cơm và làm công việc ở cương vị của mình.

 

Có dì giúp việc chuyên nghiệp phụ trách chuyện vệ sinh.

 

Ngày đầu tiên, tôi còn hỏi anh có cần tôi tắm giúp anh hay không.

 

Anh trợn tròn mắt hoảng sợ, sau đó ho dữ dội, tôi hậm hực rót cho anh một ly nước.

 

Phải mất một lúc anh mới bình tĩnh lại, mặt anh đỏ ửng, không thể thấy được màu da ban đầu: 

 

“Không cần đâu, cô chỉ cần bọc lớp thạch cao bằng màng bọc thực phẩm giúp tôi là được.”

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

Chắc là lời nói của tôi quá thẳng thắn khiến anh khó xử, nên sau khi tắm xong, anh trốn trong phòng sách, mãi không chịu nhìn ngó gì tới tôi.

 

Lâu dần, các đồng nghiệp cũng thấy có gì đó là lạ.

 

Tiểu Bát lén lút hỏi tôi: 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ong-chu-golden-cua-toi/chuong-2.html.]

 

“Nam Tịch, cô và sếp sống chung hả? Có phải cô bị ép không? Tuy công ty của chúng ta rất tốt nhưng nếu cô tủi thân thì cũng đừng cố nhịn.”

 

“Các cô nghĩ gì thế?”

 

Tôi vừa cảm động lại vừa xấu hổ, nói hết mọi chuyện từ đầu đến đuôi cho cô ấy nghe.

 

Cô ấy rơi giọt lệ ngưỡng mộ: 

 

“Sao không phải là tôi chứ?”

 

Sếp thanh toán lương rất hào phóng, để xứng đáng với mức lương ngày cao như vậy, tôi đã thức đêm nghiên cứu các công thức ăn uống dinh dưỡng. 

 

Sáng sớm, tôi làm cháo thịt băm trứng bắc thảo cho anh, anh ăn còn khen rất ngon.

 

Lòng tôi đắc ý, cảm thấy mình là kỳ tài ngút trời. 

 

Tôi cũng ăn, kết quả là ăn một miếng đã phát hiện cháo nửa chín nửa sống.

 

Chưa chín.

 

Lạ thật, tôi làm theo sách hướng dẫn nấu ăn mà.

 

Tôi lật xem lại quyển sách nào đó mới nhìn ra ngọn nguồn vấn đề, bèn lúng túng đáp:

 

 “Là lỗi của tôi, tôi bỏ qua bước ngâm gạo trong nước lạnh rồi.”

 

Vì nghĩ cuối cùng nước cũng sôi thôi nên tôi cho luôn nước lạnh vào nồi thế không phải giống nhau sao.

 

Anh cười nói: 

 

“Không sao, vẫn còn ăn được mà.”

 

Để chứng minh mình nói thật, anh lại múc một thìa to, tôi nghe được tiếng “rắc”.

 

Anh đặt thìa xuống với vẻ mặt là lạ, trước ánh mắt tò mò của tôi, anh lúng túng nói: 

 

“Cắn trúng răng rồi.”

 

Tôi bật cười thành tiếng vì không nhịn được.

 

Anh không giận, chỉ mỉm cười nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh, dịu dàng và đầy trìu mến như cũ.

 

Tôi ngại ngùng nhìn sang chỗ khác.

 

Tiểu Bát từng bàn về cặp mắt của sếp với tôi, nhìn ai cũng đầy tình cảm cả.

 

Đúng là không sai mà.

 

12

 

Nửa tháng sau, tôi nấu một ngày ba bữa đã rất thuần thục, anh cũng đã đến ngày tháo bột.

 

Tôi cùng anh đến bệnh viện, sau khi tháo bột xong, tôi vào nhóm công ty báo rằng anh ấy đã hồi phục, Tiểu Bát bảo tôi hỏi ông chủ khi nào tới công ty làm việc.

 

Ông chủ lại hỏi tôi: “Cô nói xem?”

 

“Ngày mai?”

 

Anh cúi đầu, tóc rũ xuống, trông có vẻ thất vọng: “Ồ.”

 

Tôi hiểu, hóa ra ông chủ cũng không thích đi làm.

 

Tiểu Bát nói với tôi, nếu ông chủ không đến nữa, mọi người sẽ lo lắng không biết ông chủ có bỏ trốn hay không.

 

Trên đường về, trong lòng tôi có chút cảm giác mất mát nhẹ, không thể nói rõ được.

 

Tôi nhanh chóng nghĩ ra lý do, ngày mai tôi sẽ mất một công việc bán thời gian lương cao như vậy, ai mà không cảm thấy mất mát chứ?

 

Khi đến nhà anh ấy, tôi vào nhà vệ sinh trước, vừa bước ra thì một đống lông vàng lao vào người tôi.

 

Tôi sững người trong một giây rồi lập tức vui mừng khôn xiết, ôm lấy nó:

 

 “Tiểu Golden, bà của mày đã đưa mày về rồi à?”

 

Nó lè lưỡi, đuôi quay tít như cánh quạt.

 

Quá đáng yêu! A a a!

 

Nghĩ đến ông chủ, tôi không trực tiếp bộc lộ bản tính, khẽ gọi:

 

 “Ông chủ.”

 

Không ai trả lời, ngược lại, đuôi của Golden lại càng vẫy mạnh hơn.

 

Tôi nói lớn hơn: “Vương Tài Tử!”

 

Vẫn không ai trả lời.

 

Đi ra ngoài rồi sao?

 

Tốt quá!

 

Tôi lập tức to gan hơn, ôm lấy đầu Golden và hôn tới tấp: 

 

“Nhớ mày muốn chết, Tiểu Golden!”

 

Nó bị sự nhiệt tình của tôi làm cho choáng ngợp, ngửa đầu về phía sau, tôi lập tức giữ chặt, cười một cách kỳ lạ:

 

“Loại chó con như em sinh ra là để bị chị hôn chết, phản kháng cũng vô dụng!”

 

“Tiểu Vượng Tài, em không thoát khỏi tay chị đâu. Chủ nhân của em không có ở đây, em có kêu to hơn nữa cũng chẳng có ai cứu em đâu!”

 

Golden không kêu, ngoan ngoan cười với tôi, thậm chí lè lưỡi liếm cằm tôi.

 

Nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu!

 

Càng nghĩ , lại càng cảm thấy dễ thương!

 

Lòng tôi tràn ngập tình yêu thương của mẹ, vuốt đầu nó nói: 

 

“Tối nay, khi Vương Tài Tử ngủ rồi, chị mở cửa đưa em đi.”

 

“Chị không có nhà lớn, nhưng chị sẽ không để em chịu khổ, mỗi ngày sẽ cho em rất nhiều thức ăn ngon và đồ ăn vặt, còn có tình yêu của chị, được không, Tiểu Golden? ".

 

Tôi không chút do dự mà vẽ một bức tranh tươi đẹp về tương lai.

 

13.

 

Golden không chút do dự mà nhận lời, hăng hái lắc lư thân mình, dường như muốn lập tức đi theo tôi luôn.

 

Nó nhảy lên, tôi không đề phòng bị nó đè lên ghế sofa.

 

Vượng Tài quả thật được Vương Tài Tử nuôi dưỡng rất tốt, lông bóng mượt, đầu tròn trịa, tôi bị nó đè xuống khiến đầu óc choáng váng, như bị một viên pháo đánh vào ngực.

 

Khi bọn bán chó bắt cóc Tiểu Vượng Tài của tôi, nó còn chưa đầy một tuổi, làm gì có sức mạnh như vậy.

 

Tôi đẩy nó ra: 

 

“Em đứng lên đi, chị sắp bị đè chết rồi.”

 

Trong lúc hoảng loạn, tôi vô tình chạm phải thứ không nên chạm, nhìn xuống thì quả nhiên là…

 

Tôi giận dữ nói: 

 

“Vượng Tài, Vương Tài Tứ sao lại vô trách nhiệm như thế? Tại sao em vẫn còn cái đó?”

 

Vượng Tài như bị đóng băng, tôi lại nhìn thấy trong mắt nó hiện lên sự xấu hổ và lúng túng.

 

Lúc này, trong mắt tôi, con chó trên người bỗng chốc biến thành một người sống, nơi tôi đang chạm biến thành…

 

Cái gì đây?

 

Khi tôi không biết phản ứng thế nào, cửa bỗng mở ra.

 

Một người phụ nữ sang trọng đứng ở cửa,

nhìn chúng tôi với vẻ khiếp sợ, như bị sốc.

 

“Con trai, các con…”

 

Cái túi trong tay bà rơi xuống đất, một đống thẻ ngân hàng và mấy chiếc thẻ đen rơi ra ngoài.

 

Suy nghĩ đầu tiên của tôi lại là:

 

“Phú bà, thẻ ngân hàng rơi rồi kìa.”

 

Không, phải giải thích đã!

Loading...