Ông Chủ Của Tôi Cũng Xuyên Sách Rồi - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-07-30 08:38:02
Lượt xem: 3,195
Tôi không biết não Kỳ Chiêu có vấn đề gì không mà lại làm lớn chuyện cầu hôn như vậy.
Đang ăn cơm tự nhiên trên trời vang lên một tiếng nổ lớn.
Tôi giật mình quay đầu ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy trên bầu trời pháo hoa nở rộ, sắc màu rực rỡ.
Ngay sau đó là một đàn drone di chuyển theo trật tự trên bầu trời đêm, ghép thành dòng chữ: "Tần Tuyết, em có đồng ý lấy anh không?"
Khóe miệng tôi giật giật.
Phía sau vang lên tiếng đàn violin du dương.
Ánh mắt tôi từ ngoài cửa sổ chuyển vào trong nhà hàng.
Kỳ Chiêu cầm hộp nhẫn, quỳ một gối trên mặt đất, vẻ mặt nghiêm túc: "Sau khi kết hôn với anh, anh tuyệt đối sẽ không bao giờ bắt em làm thêm giờ."
Tôi liếc nhìn cô gái đang kéo đàn, nghe thấy lời hứa này, mắt cô ấy trợn lên.
Mất mặt đến tận lúc cầu hôn.
Tôi siết chặt hai tay, hít một hơi thật sâu, nhắc nhở bản thân không được mê muội.
Sau đó lại nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương.
Tuần trước nó vừa được bán đấu giá với giá hai tỷ.
Tôi là người rất có khí chất, nhưng mà hắn chi bạo quá rồi!
Chưa kịp đợi não bộ phản ứng, tay tôi đã giơ ra rồi, lúc tỉnh táo lại thì chiếc nhẫn đã được đeo vào ngón tay.
Kim cương lấp lánh khiến mắt tôi như muốn mù.
Tôi tin rằng trên thế giới này nhất định sẽ có người có thể từ chối chiếc nhẫn kim cương trị giá hai tỷ.
Nhưng người đó nhất định không phải là tôi.
.....
Ngày đăng kí kết hôn, Kỳ Chiêu đứng ở cửa không chịu đi, tôi bực bội thúc giục hắn: "Anh nhanh lên nào!"
Kỳ Chiêu vẻ mặt nghiêm túc: "Mí mắt phải của anh cứ giật liên tục."
Tôi lặng lẽ lật mắt, thay giày, quay người đi vào phòng ngủ, nằm thẳng cẳng lên giường.
Kỳ Chiêu hơi mê tín, kiếp trước cũng vậy, hễ có chút điềm báo xấu theo như hắn nghĩ, thì nhất định sẽ không bước chân ra khỏi nhà.
Mí mắt phải giật liên tục là điềm báo xấu nhất đối với hắn, kiếp trước từng có lần vì trước khi ký hợp đồng mí mắt phải của hắn ta cứ giật liên tục, nên không chịu ra khỏi nhà, để vuột mất hợp đồng trị giá tám con số 0.
Còn tôi thì đau đớn mất tiền thưởng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ong-chu-cua-toi-cung-xuyen-sach-roi/chuong-7.html.]
Mê tín dị đoan thật sự rất tai hại!
Đúng lúc tôi đang mắng nhiệt tình thì Kỳ Chiêu gõ cửa bước vào.
Tôi ngước mắt lên nhìn, thật sự bị dọa cho sững sờ.
Hắn dán một miếng băng keo lên mí mắt phải.
Hắn ấn tay lên mí mắt phải, vẻ mặt như kiểu "anh tình nguyện hy sinh vì em": "Không có bất kỳ khó khăn nào có thể ngăn cản anh đến cục dân chính lấy giấy kết hôn với em hôm nay."
Tôi nảy ra ý định trêu chọc hắn: "Biết đâu anh vừa ra khỏi cửa đã bị xe tông thì sao."
Khóe miệng Kỳ Chiêu giật giật, yết hầu lên xuống: "Cho dù trên trời có rơi d.a.o xuống thì anh cũng phải đi, nếu không anh sợ em bỏ trốn mất."
Tôi theo bản năng phản bác: "Em sẽ không chạy trốn đâu."
Kỳ Chiêu cười khẩy một tiếng, liếc nhìn tôi: "Không biết hôm đó là ai ngủ với anh xong rồi chạy mất tăm nhỉ?"
Tôi ngồi bật dậy, làm sao hắn biết đêm hôm đó là tôi?!?!
Cưỡng ép sếp sau đó lợi dụng lúc người ta chưa tỉnh ngủ để chuồn lẹ, đó là vết nhơ trong sự nghiệp của tôi.
Chúng tôi còn chưa kịp mặt đối mặt ngồi xuống nói chuyện phải giải quyết như thế nào thì tôi đã đột tử khi đang đọc tiểu thuyết.
Nếu thật sự muốn nói xem chuyện kia là trách nhiệm của ai thì chắc chắn là trách nhiệm của tôi.
Là tôi đã kéo hắn vào phòng khách sạn. Trong lúc đó hắn cũng phản kháng, nhưng đều bị tôi áp đảo.
Tôi có lý do chính đáng.
Hômm đó tôi say rồi, hơn nữa đó là sinh nhật lần thứ 30 của tôi.
Tôi đã 30 tuổi rồi mà chưa từng chính thức hẹn hò với ai, sau khi tốt nghiệp hầu như toàn bộ thời gian đều dành cho việc làm việc cho Kỳ Chiêu.
Oán khí của tôi lớn đến nỗi muốn dùng thân xác của hắn để bù đắp cho những ngày tháng bị hắn bóc lột không thương tiếc.
"Sao lại không nói gì nữa? Đang tìm lý do để biện minh cho bản thân sao?"
Tôi dựa gối nói: "Không có gì để biện minh cả, nếu anh cảm thấy thiệt thòi, chúng ta đã kết hôn rồi, sau này anh có vô số cơ hội để lấy lại."
Kỳ Chiêu nhướng mày, trong mắt lóe lên vẻ tinh ranh: "Đây là lời em nói đấy, đừng có mà nuốt lời."
Tôi bực bội nói: "Có gì mà phải nuốt lời chứ."
Từ cục dân chính đi ra, Kỳ Chiêu liền giật lấy cuốn giấy kết hôn trong tay tôi, nói tôi hay quên trước quên sau, nhất định sẽ làm mất giấy kết hôn.
Tôi phản bác lại, nói ta chưa từng quên trước quên sau bao giờ.
Kỳ Chiêu không thèm để ý, cất giấy kết hôn vào trong người rồi ra lệnh cho tài xế lái xe đi.