Oán hận - 9
Cập nhật lúc: 2024-08-14 08:23:12
Lượt xem: 1,078
Có phải Vũ Văn cũng đau như vậy không... Không, chắc hẳn hắn đau hơn ta nhiều.
Ngọc Trúc bất ngờ vì ta tự c.ắ.t c.ổ tay mình, hét lên và đưa ta vào phòng để băng bó. Nàng khuyên ta nên nghỉ ngơi, an ủi ta rằng có lẽ ngày mai khi thức dậy, Vũ Văn đại nhân sẽ không sao, sau đó đi qua đi lại trước mặt ta.
Ta nhớ đến lần hắn bị thương nặng đến bất tỉnh, ngày hôm sau đã có thể cầm một thanh đao lớn, trong lòng có dễ chịu một chút.
Đêm đó, ta mơ một giấc mơ. Trong giấc mơ là hình ảnh Vũ Văn bê bết m..áu trên tường thành ngày hôm đó, hắn một mình chiến đấu trong vòng vây, hắn đã chạm vào khuôn mặt có vết m..áu của ta, gọi ta là "A Oán".
Ta sợ đến mức bừng tĩnh.
38.
Lần nào ta đến thăm hắn cũng đều bị lão tướng quân ngăn ở ngoài cửa. Ngài bảo ta đừng quấy rầy hắn, mấy ngày cuối đời hãy để cho hắn thanh tịnh một chút.
Ta trước cửa phòng hắn, ngồi trên bậc thang, lắng nghe âm thanh im lặng ở trong phòng cả ngày.
"Sinh thần của ta gần đến rồi, năm nay chàng sẽ tặng ta cái gì?"
"Quên đi, chàng tỉnh lại là tốt rồi...."
"Vũ Văn à, ta thực sự rất thích chàng, tuy rằng chàng có vẻ nhàm chán nhưng lại khiến ta rất vui vẻ."
"Ta rất thích chàng."
39.
Ngày thứ ba, ta vẫn ngồi trước cửa như hai ngày trước.
Thấy cửa phòng hắn mở rộng, sự ta bất an trong lòng dâng lên, ta đi vào trong phòng nhưng lại không thấy ai cả. Ta lại chạy ra ngoài, ra đến liền thấy một người đứng ngoài đình.
Hắn mặc y phục đen, đứng ngay ngắn, lần này không mang theo đao. Nhìn thấy ta, hắn cười: "A Oán!"
Ta vừa khóc vừa chạy đến ôm chặt lấy hắn. Hắn bị hành động của ta dọa sợ, ta ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn gầy hơn rồi, nhợt nhạt, trắng bệch nhưng ánh mắt lại sáng rực, nhìn ta thật sâu. Ta ôm cổ hắn, đặt môi mình lên mặt hắn. Gương mặt trắng bệch của hắn ửng hồng.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Hắn giang tay ôm lấy ta, mềm mại đến mức khiến ta sinh ra ảo giác. Hắn kéo ta ngồi trên xích đu mà trước đây hắn đã làm cho ta. Ta im lặng tựa vào n.g.ự.c hắn, tham lam hưởng thụ hơi thở và sự ấm áp của hắn.
Hắn lấy trong n.g.ự.c ra một cây trâm bằng gỗ được khắc đoá mai vàng sắc xảo. Ta vuốt ve cây trâm, hắn ngượng ngùng nói hắn làm nó hơi gấp. Ta cài trâm lên tóc, nghe hắn mở miệng: "Lần đầu ta gặp nàng là một ngày tuyết lớn. Thật tiếc vì năm nay không có tuyết."
Ta nói không sao cả, chờ mọi việc tốt lên thì về cung U Lan nhìn là được. Hắn lại nói: "A Oán, trò chuyện với ta một chút."
Ta và hắn nói chuyện nọ chuyện kia, ta nghe được giọng cười rất nhỏ của hắn, chúng ta lại nói về tương lai.
"Hay là chúng ta nuôi một con mèo nhỏ nhé?" Ta đột nhiên hỏi hắn
"Được" Hắn đáp.
"Lúc về... chàng mua cho thiếp thêm vài cuốn thoại bản nữa."
"Được."
"Vũ Văn"
"Ừm"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/oan-han/9.html.]
"Chàng tính khi nào thì gặp phụ hoàng cầu thân?"
...
"Vũ Văn?"
Cảm nhận lồng n.g.ự.c hắn phập phồng từ từ yên ắng, hơi ấm từ từ lạnh lẽo. Ta không nhịn được bật khó, sợ hắn lại im lặng.
Ta đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện ta đã khóc ướt một mảng gối.
Hóa ra là một giấc mơ....
40.
Ta chạy đến phòng hắn, hắn vẫn không tỉnh lại.
Vũ Văn Phược được an táng ở đại mạc. Ta nghĩ như vậy cũng hơn ở Kinh thành vì hắn thích nơi này.
Lão tướng quân phò tá ta hồi cung. Ở dưới thành ngài ngừng lại, cáo từ ta.
Ta hỏi tại sao ngài không đi vào, ngài liền giao cho ta hai đồ vật, trong đó có một cây trâm gỗ chưa khắc xong, mặt trên hình khắc đoá mai vàng giống hệt trong giấc mơ của ta. Ngài nói: "Vũ Văn gia luôn một lòng trung thành, suốt đời bảo vệ kinh thành nhưng chỉ nhận được cảnh nhà tan cửa nát. Hiện giờ nhi tử duy nhất của lão thần đã không còn, lão thần chỉ còn đơn độc một mình thì nhận vinh dự này làm gì nữa?"
Ta xiết chặt tay, hứa sẽ chuyển lời đến phụ hoàng.
41.
"Con còn trở về làm gì!" Phụ hoàng thấy ta trở về, cất giọng như cam chịu số phận.
Lý công công ở một bên ho khan: "Nếu Tam công chúa đã trở về thì xin mời đi cùng lão nô một đoạn." Hắn cười xấu xa nhìn ta, khom người mời nhưng ánh mắt tỏ vẻ xem thường.
Ta lập tức hiểu được, tất cả bí mật như phơi bày trước mắt. Bên trong cánh cửa mỏng manh kia chính là chân tướng.
Lý công công là người của Hoàng hậu, xem ra ngôi vị hoàng đế của phụ hoàng không ngồi được bao lâu nữa.
Lý công công giam lỏng ta trong một sương phòng, ta hỏi hắn: "Ngươi đoạt vị thì cứ đoạt, giam giữ ta làm gì?"
"Người là người được Hoàng thượng sủng ái, không bắt ngươi làm con tin, làm sao hắn nói cho ta biết ngọc tỷ ở đâu chứ?"
"Công công nghĩ sai rồi, từ nhỏ ta đã không được sủng ái."
"Là ngươi nghĩ sai, nếu hắn không sủng ái người, lúc người chạy trốn hắn đã không phái cấm vệ quân chặn thích khách của bọn ta."
Cấm vệ quân? Ta vẫn nghĩ đêm đó là do Vũ Văn phái người hộ tống ta, thì ra là phụ hoàng. Vì cớ gì? Không phải ngài chưa từng coi trọng ta sao, không phải ngài còn tính đưa ta đi hoà thân sao?
Chẳng lẽ hòa thân chỉ là cái cớ để ta rời khỏi kinh thành? Đầu ta ong ong, suy nghĩ hỗn loạn. Đột nhiên ta không biết nên đối mặt với phụ hoàng thế nào.
May mà mấy ngày sau ta không được nhìn thấy ngài.
42.
Hoàng hậu tạm thời không xử lý ta, nàng ta còn cần ta để đổi lấy ngọc tỷ.
Ngày trao đổi, ta được mang đi gặp phụ hoàng, là ngài yêu cầu gặp ta. Phụ hoàng tiều tụy đi rất nhiều, mắt đã thâm quầng. Thấy ta bình an vô sự, ngài lấy ngọc tỷ từ sau long ỷ ra, không cam lòng đưa cho Hoàng hậu.
Sau đó phụ hoàng bị ép dẫn xuống, ta lại bị đưa về cung U Lan.