Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Oán hận - 7

Cập nhật lúc: 2024-08-14 08:22:36
Lượt xem: 903

30.

Tên Vũ Văn này khoẻ như vâm, nằm trên giường một ngày là có thể xuống đất đi lại, ngày hôm sau đã múa đại đao ở trong sân.

Thanh đao kia ta cầm cũng không nổi... mà hắn còn bị thương.

Ngày hôm sau, vốn sắc thuốc cho hắn uống, nhưng nửa ngày cũng tìm không thấy người.

Hỏi thị vệ ở cửa, mới biết hắn thế mà lại chạy tới cửa thành.

Hắn muốn làm gì vậy, vừa mới tỉnh được ba ngày!

Ta lo lắng cho vết thương của hắn, tuy rằng không thật sự nhìn thấy vết thương đó, nhưng lần nhìn thấy m..áu nhuộm đỏ áo trắng của hắn đã để lại bóng ma rất sâu trong lòng ta.

Ta sai thị vệ dẫn mình đến cửa thành.

Trước kia chỉ là nhìn từ xa, cũng không cảm thấy có gì. Hiện tại nhìn gần, đúng là tương đối to lớn đồ sộ.

Tường thành xây bằng gạch xanh trộn lẫn vôi, phía trên lấy tay sờ không thấy một khe hở. Cửa thành được làm bằng sắt, hai cánh cửa đều điêu khắc vết rãnh như vảy cá. Nó cao hơn ta vài mét, cắm chặt trên nền đất vàng.

“Cổng thành làm bằng sắt đen, nặng mấy tấn, không có mấy trăm người thì đừng nghĩ mở nó ra từ bên ngoài.” Vũ Văn từ phía sau nói.

Ta xoay người nhìn về phía hắn, sống động và tràn đầy năng lượng, trong tay vẫn luôn cầm chuôi đao, tựa như đêm đó người bị thương hôn mê không phải là hắn.

Hắn cởi mũ bảo hiểm, mặc áo giáp hành lễ với ta.

Ta đưa thuốc cho hắn, hắn từ chối vài lần rồi bất đắc dĩ uống vào. Lập tức lại hỏi ta: "Điện hạ có muốn lên xem không?"

“Lên đâu? Tường thành sao? Bọn họ không cho ta lên." Ta giận dỗi chỉ chỉ binh lính canh giữ bên cạnh thang thành, bọn họ vừa nghe sợ tới mức vội vàng quỳ xuống.

Ta vội bảo họ đứng dậy.

“Ta không có đáng sợ như vậy mà, chuyện này mà truyền ra ngoài, người ta không nói ta giống lão già thô bạo kia mới là lạ.”

31.

Ta cho rằng ta ở dưới thành nhìn tường thành đã đủ đồ sộ, leo lên cửa thành mới biết ta sai rồi. Chỉ có đứng ở chỗ cao, mới có thể nhìn thấy đại mạc rộng lớn phía xa xa.

Trời xanh, đất vàng. Cơn gió mạnh thổi cát trên mặt đất, thổi bay đám cỏ vốn đã đung đưa.

Đàn nhạn bay đi, tựa như vì bầu trời vàng mà rung động.

“Phong cảnh như thế này, dù là ở cung U Lan tĩnh mịch hay là Thượng Kinh náo nhiệt đều vĩnh viễn không thể nhìn thấy. Ta rất thích nơi này." Ta đứng ở nơi cao nhất của tường thành sừng sững cảm thán nói.

“Thần cũng thích.”

Phía sau truyền đến thanh âm sâu kín của Vũ Văn, ta quay đầu lại, phát hiện hắn đang nhìn ta.

Ánh mắt này làm cho ta nhớ tới ngày ta ngồi kiệu hoa, hắn cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta.

Vừa định mở miệng định hỏi, hắn đột nhiên nói: "Điện hạ, nên đưa người về rồi.”

Ta đành phải ngậm miệng. Không sao, sớm muộn gì ta cũng tìm được cơ hội hỏi cho rõ ràng.

Cũng không biết Vũ Văn có thể uống rượu hay không, trong lòng ta xấu xa tính toán.

32.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/oan-han/7.html.]

Ta hỏi người quản sự phòng bếp mượn rượu, còn gọi món cay nhất. Nếm thử một miếng, thật thú vị!

Buổi tối còn chưa tới ta đã bày bánh ngọt trong sân, còn đi thay xiêm y màu hồng. Đây là bộ lúc trước Vũ Văn nhờ người mua, ta thấy quá đẹp liền nhận lấy.

Ta lại bảo tỳ nữ cài trâm đẹp cho mình, đánh chút phấn, thoa tí son.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Ngọc Trúc nói nàng chưa từng thấy ta chủ động yêu cầu ăn mặc, cười ta có phải nhìn trúng công tử nhà ai hay không, chuẩn bị đi hẹn hò phải không.

Ta nói nàng càn rỡ, nhưng không ngăn nụ cười của nàng.

Nha đầu này từ nhỏ đi theo ta, biết tính tình của ta, chúng ta không giống như là chủ tớ mà giống như là tỷ muội.

Kỳ thật có một chỗ nàng thật sự nói đúng.

Hôm nay gọi Vũ Văn, không chỉ là muốn hỏi hắn nhiều lần muốn nói lại thôi là cái gì, mà còn muốn biểu lộ tâm ý của ta với hắn.

Đúng, công tử Ngọc Trúc đoán kia chính là Vũ Văn Phược.

Ta phát hiện mình thích hắn khi nào ta không nhớ rõ. Trước kia ta vốn cho rằng ta đối với Vũ Văn cũng chỉ như với tất cả những người khac người ở cung U Lan, ngay cả chính ta cũng kinh ngạc, ta thế mà thật sự thích hắn.

Nhưng ngẫm lại ta cảm thấy ta hẳn là thích hắn, hắn anh tuấn, cao lớn. Vẻ mặt và biểu cảm thờ ơ của hắn sẽ chỉ thay đổi khi hắn đối mặt với ta.

Có lẽ đó cũng là lý do tại sao ta luôn thích trêu chọc hắn.

33.

Ta ngồi trong sân, ngắm trăng từ từ mọc lên.

Hả? Hôm nay không có trăng.

Không có việc gì, nhìn thức ăn và rượu trên bàn, ta có thể tưởng tượng được lát nữa, Vũ Văn uống say khướt nghe thấy ta biểu lộ tâm ý với hắn, khuôn mặt lạnh lùng kia nhất định sẽ run lên.

Nhưng ta chờ mãi, chời đến khi đồ ăn hâm nóng vài lần.

Ta đổ rượu trong ly vào lại trong bình, suy nghĩ một chút, lại đổ ra.

Ngọc Trúc ở một bên theo ta chờ, nàng thỉnh thoảng oán giận vì sao còn chưa tới, nàng sắp c..hết đói rồi.

Ta biết nàng thật ra là vì ta mà oán giận, để cho công chúa một nước đợi lâu như vậy, thật sự là không có lễ nghĩa.

Nhưng ta lại cảm thấy không sao cả, hắn là thần tử của ta, cũng là thần tử của bách tính.

Người trong lòng ta, đang vì vương triều này, vì dân chúng nơi này mà cố gắng.

Thân là công chúa, được con dân kính yêu ủng hộ, cũng nên làm hết trách nhiệm bảo vệ bọn họ.

34.

Ta cảm thấy đêm đã khuya, Vũ Văn còn chưa tới. Đột nhiên có chút lo lắng, vừa nghĩ tới cửa thành xem, liền thấy một nam tử mặc đồ đen bước vào cửa.

Ta mừng rỡ nghênh đón thì thấy người tới là Trần phó tướng.

Hắn ôm đầu vai đang chảy máu, suy yếu tựa vào một bên, trong miệng hàm hồ phát ra mấy âm: "Tìm công chúa, đưa nàng đi... Cứu..."

Lòng ta cảm thấy không ổn, bảo Ngọc Trúc gọi người trợ giúp.

Còn mình thì không muốn sống mà xông ra ngoài, chạy như điên theo hướng cửa thành.

Tim ta đập thình thịch như thể đang báo cho ta biết điều gì sắp xảy ra.

Loading...