Oán hận - 4
Cập nhật lúc: 2024-08-14 08:21:50
Lượt xem: 1,230
Thanh âm của hắn lãnh đạm nhưng rất có khí thế, ánh mắt của hắn không thể nhầm lẫn. Binh lính bốn phía vừa thấy binh phù, lập tức quỳ xuống thỉnh tội, còn hắn chỉ vẫn nhìn ta, nhìn ta... Ánh mắt kia giống như có lời muốn nói với ta.
Ta nhấc làn váy lên phía trước, trong lòng đầy nghi ngờ.
Sao lại không đi, lương tâm phụ hoàng trỗi dậy sao? Vũ Văn sao lại muốn đi đánh trận, hắn không phải thị vệ của ta sao?
Vừa định mở miệng, hắn lại xoay người rời đi, càng đi càng xa, cho đến khi sắp đi ra cửa cung.
Binh lính đưa giá mời ta về, đoàn người bắt đầu khởi động dần dần che khuất bóng dáng của hắn.
21.
Ta được đưa về cung U Lan.
Sau khi được đưa vào, ta phát hiện rất nhiều điều không đúng.
Trước kia cung U Lan có rất ít người đặt chân đến, cung điện to như vậy chỉ có nhũ mẫu cùng mấy tỳ nữ ở bên cạnh ta, sau đó có thêm Vũ Văn, nhưng bây giờ lại có rất nhiều thị vệ tuần tra gần cung U Lan của ta.
Bọn họ kỷ luật rất nghiêm, ta nghĩ rất nhiều cách hỏi thăm bọn họ, bọn họ lại kiên quyết coi thường ta như người câm.
Thật bất thường.
Quân đội của phụ hoàng, ngoại trừ cấm vệ quân của Vũ Văn Phược, đều là những người hạng ba thấy tiền sáng mắt.
Là phụ hoàng phái cấm vệ quân tới theo dõi ta sao?
Mấy người này căn bản cũng không phải phụ hoàng phái tới!
22.
Ta đã trốn thoát.
Từ cái lỗ c..hó đó.
Đêm đó mang theo Ngọc Trúc đi về phía Vũ Văn Phược.
Ta biết hắn muốn đi đâu, người Tiên Ti lần lượt công phá mấy tòa thành trì, nhưng vẫn có rất nhiều trạm kiểm soát liều c..hết ngăn cản.
Trong đó binh lực thành Quan Sơn mỏng, lại nằm ở đầu mối then chốt quan trọng câu thông Hoàng thành, nếu chậm chạp không trợ giúp, một khi cửa thành công phá, người Tiên Ti tiến vào, dân chúng mất nhà cửa, Hoàng thành sẽ lâm nguy!
Hơn nữa phụ thân hắn, Vũ Văn lão tướng quân cũng vẫn trấn thủ ở nơi đó.
Không biết đối với hắn có cảm giác gì, chỉ biết ta rất quan tâm đến sự sống c..hết của hắn giống như quan tâm đến sự sống c..hết của tất cả mọi người cung U Lan vậy.
Chúng ta ngày đêm không ngừng đuổi theo, sợ mất dấu bọn họ. Trên đường lại bình an vô sự, đừng nói sơn phỉ, ngay cả một con dã thú cũng không thấy.
Cho đến khi sắp tiến vào khu vực Quan Sơn, Vũ Văn Phược phát hiện ra chúng ta.
Chính xác mà nói, hắn dường như luôn biết ta đang theo dõi mình.
Thảo nào một chút chuyện cũng không xảy ra với ta.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Hắn dứt khoát không cho chúng ta trở về, mà là rất tự nhiên tiếp nhận gánh nặng là chúng ta, đưa chúng ta vào thành.
Như dự liệu chúng ta sẽ đi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/oan-han/4.html.]
23.
Thành Quan Sơn và cung U Lan không có gì khác nhau, ta đều được hưởng thụ đãi ngộ của công chúa... Thậm chí so ở hoàng thành còn tốt hơn.
Mỗi ngày ở trong sương phòng ăn bánh ngọt yêu thích, đọc thoại bản Vũ Văn mua, rất hay, ta cả ngày ở trong phòng đọc, có đôi khi thức ăn bọ chét cũng không để ý tới.
Điểm khác biệt duy nhất là Vũ Văn trở nên rất bận rộn.
Trước đây hắn ngủ trên mái nhà hoặc theo sau ta. Hiện tại hắn chỉ có thể vội vàng đến nhìn ta một cái, mang thoại bản mới đến, ngay cả thời gian ngồi xuống uống ngụm trà cũng không có đã bị người hoảng loạn gọi đi.
24.
Có một lần ta ngồi bên cửa sổ, mượn ánh mặt trời đọc sách, nhìn đến đau mắt, dụi dụi mắt.
Cuốn sách rơi từ ngoài cửa sổ, ta lập tức đưa tay ra nhặt. Thân thể thò ra ngoài cửa sổ, chân đạp ghế, không cẩn thận đá ngã ghế.
Thấy thân thể sắp trượt ra ngoài cửa sổ, một đôi bàn tay rộng rãi ấm áp vòng quanh eo ta, ôm ta xuống.
Ta xoay đầu nhìn, là Vũ Văn Phược, hắn nhíu mày, hơi thở hơi loạn, hiển nhiên là bị ta dọa sợ.
Mà giờ phút này, ta đột nhiên phát hiện tư thế hiện tại của chúng ta tương đối mập mờ, tay hắn ôm eo ta còn chưa rút lại.
Ta hơi ngượng ngùng, ý bảo hắn có thể buông tay. Hắn giống như cũng nghĩ tới, thoắt cái lấy tay ra, nói năng lộn xộn giải thích là sợ ta ngã.
Mặt của hắn hơi ửng đỏ, màu đỏ dần chuyển sang tai.
Bộ dạng như vậy thật sự là chọc người, ta nhịn không được bật cười.
Người phía trước lại nhìn ta một cách khó hiểu.
25.
Ta đọc sách đến mức mắt không thoải mái, Ngọc Trúc liền thúc giục ta đi ra ngoài nhiều hơn.
Dân chúng trong thành sống không thê lương như ta tưởng tượng, mặc dù so ra kém Hoàng thành, cũng không đến mức chịu đói bị đông lạnh, phiệu bạt khắp nơi.
Lão gia gia ta bán bánh kẹo nhìn ra ta không phải người ở đây, hỏi ta từ đâu tới.
Ta hỏi ngược lại: "Nghe nói thành Quan Sơn lâm nguy, người Tiên Ti nhiều lần xâm phạm, bách tính trong thành vì sao lại không sợ hãi chút nào?”
Lão gia gia không cho là đúng cười nói: "Đây không phải là do có đại tướng quân trông coi sao, người Tiên Ti này tấn công mấy chục lần, tường thành này cũng không nứt ra một lỗ hổng, rất kiên cố.”
Hắn chỉ chỉ loáng thoáng tường thành ở xa xa, tuy có chút khoảng cách, nhưng cũng đủ để cho ta thấy rõ cửa thành cao lớn.
Ta yên lòng, nghĩ có lẽ chỉ là người ngoài đồn đãi quá mức nói chuyện giật gân, hoặc là Vũ Văn mang đến quân đội và mưu lược của hắn đủ để chống cự người Tiên Ti kia.
Hắn chính là người do Vũ Văn gia sinh ra, là đời đời chiến sĩ dũng mãnh.
26.
Giờ Hợi, mặt trăng đã tròn, trăng treo trên ngọn cây, toả ra ánh sáng mỏng manh yên tĩnh.
Ngọc Trúc giúp ta tắm rửa.