Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chết - 7

Cập nhật lúc: 2024-03-23 20:27:17
Lượt xem: 1,032

7

 

Từ xưa tới nay Tạ Thư Dư đều là người bảo vệ tôi nhất ở thế giới này.

 

Chí ít thì ngoài mặt là như thế.

 

Hồi còn nhỏ, ba mẹ của tôi ở thế giới này mất vì tai nạn xe cộ, qua đời ngoài ý muốn.

 

Khi đó hai nhà chúng tôi là hàng xóm, ba mẹ Tạ Thư Dư bận nghiên cứu khoa học, chả mấy khi quan tâm được anh ta.

 

Ba mẹ tôi tốt bụng, không muốn chứng kiến cảnh một đứa trẻ lẻ loi cô độc như vậy, nên hay dẫn anh ta tới nhà tôi chơi.

 

Sau này nhà của tôi thành ngôi nhà thứ hai của anh ta.

 

Gần như ngày nào anh ta cũng ăn cơm ở nhà tôi. Ba mẹ có mua quà gì cho tôi thì cũng chuẩn bị thêm một phần cho anh ta.

 

Thậm chí trong phòng khách nhà tôi còn kê thêm một chiếc giường nhỏ dành riêng cho Tạ Thư Dư.

 

Những tối mà anh ta không dám một mình đi ngủ thì đều sang ngủ nhờ nhà tôi hết.

 

Để báo đáp, Tạ Thư Dư cũng thường xuyên dạy bài cho tôi. Anh ta thừa kế IQ cao từ bố mẹ, từ nhỏ đã học siêu giỏi rồi.

 

Nhờ anh ta phụ đạo mà thành tích của tôi ở bậc học năm đó cũng có thể được gọi là số một số hai.

 

Nhưng khoảng thời gian tốt đẹp như thế lại kết thúc sớm ngay khi ba mẹ tôi từ giã cõi đời.

 

Đó là một ngày mùa hạ bình thương như bao ngày khác.

 

Đêm đó mưa dông gào thét, ba mẹ Tạ Thư Dư đột nhiên gọi điện cho ba mẹ tôi, nói Tạ Thư Dư mất tích.

 

"Giáo viên bảo thằng bé tan học là ra trường như mọi khi, nhưng giờ gọi điện về nhà thì không thấy ai nghe máy. Bây giờ chúng tôi đang bận việc ở viện nghiên cứu không đi được, phiền anh chị tìm thằng bé giúp chúng tôi với."

 

Lúc ba mẹ tôi nhận được điện thoại từ ba của Tạ Thư Dư, tôi đang ghé vào cửa sổ nhìn bên ngoài sấm chớp giật đùng đùng, trong lòng chợt có cảm giác lo lắng.

 

Mẹ cũng khuyên ba đừng đi, ra ngoài vào tiết trời cực đoan như thế này là không an toàn.

 

Nhưng sự băn khoăn trước hiểm nguy cuối cùng không đánh lại sự lo lắng cho an toàn của Tạ Thư Dư, dù sao đó cũng là đứa trẻ bọn họ trông từ bé mà.

 

Cũng chính đêm mưa đó, xe của ba mẹ tôi vì đường trơn mà lao xuống sông, chờ tới khi hôm sau trời quang mây tạnh thì mới được người ta phát hiện.

 

Mà sau đó Tạ Thư Dư biến mất một đêm cũng về nhà.

 

Anh ta mặc bộ đồ mới, luống cuống chân tay nhìn tôi gào khóc lao ra khỏi nhà khi vừa nhận được điện thoại.

 

Sau này tôi có hỏi Tạ Thư Dư là tối hôm đó anh ta đi đâu làm gì.

 

Anh ta im lặng một lúc lâu, cuối cùng mới nói cho tôi biết, tối hôm đó anh ta đưa một cô bé về nhà.

 

Nhà của cô bé ấy là nhà giàu vốn nổi tiếng khu này, Tạ Thư Dư dắt tay cô ta đi một quãng đường rất dài, mới tìm thấy người giúp việc của nhà cô ta.

 

Chờ khi anh ta định quay về thì bên ngoài đã mưa to, trời dông lốc khiến anh ta dừng bước.

 

Lúc này cô gái được anh ta giúp nhiệt tình hào phóng thu nhận anh ta, mời anh ta ở lại nhà mình.

 

Ngày hôm sau, khi anh ta được cô gái kia lái xe đưa về, tất cả mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.

 

Lúc đó, tôi nghe xong câu chuyện này, từng hỏi anh ta với đôi mắt đỏ vằn, rằng nếu đã quyết định không về nhà, tại sao không gọi điện về chứ.

 

Rõ ràng số điện thoại của ba mẹ tôi là thứ anh ta thuộc nằm lòng, rõ ràng anh ta biết bọn họ sẽ lo lắng, nhưng tại sao lại không báo câu nào.

 

Tạ Thư Dư không biết trả lời thế nào, chỉ có thể cúi đầu luôn miệng nói xin lỗi tôi.

 

Rồi lại sau đó nữa, ba mẹ anh ta dẫn anh ta vội vàng chuyển nhà, mà tôi cũng vì bị người thân chiếm mất nhà phải lưu lạc tới khu dân nghèo.

 

Lại rất lâu sau, chờ khi tôi thức tỉnh thân phận, kết khóa với hệ thống, tôi mới biết toàn bộ đáp án cho mọi thứ.

 

Hóa ra cô gái mà ngày đó được anh ta đưa về nhà chính là nữ chính Dung Yên, cuộc gặp gỡ định mệnh của nam nữ chính đã bắt đầu từ khi đó.

 

Khi ba mẹ tôi vừa cố gắng nhìn qua cần gạt nước trong đêm mưa như trút phân biệt con đường phía trước, vừa gọi tên anh ta, thì anh ta đang được Dung Yên nắm tay, kiêu ngạo khoe căn phòng đồ chơi xa hoa bề thế của mình cho anh ta xem.

 

Tạ Thư Dư trẻ tuổi cảm nhận được sự chấn động từ những món đồ chơi mới lạ này, nên đã quên đi rất nhiều thứ.

 

Chờ khi anh ta nhớ ra, ba mẹ tôi đã vì tìm kiếm anh ta mà vĩnh viễn ở lại trong dòng sông lạnh lẽo kia.

 

Cả nhà chúng tôi vốn nên rút khỏi sân khấu, rời khỏi thế giới của Tạ Thư Dư.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nu-phu-mot-long-muon-chet/7.html.]

Để lại một mình anh ta đối mặt với khúc mắc khó giải, cuối cùng nhờ sự đồng hành dịu dàng của nữ chính mà dần dần thoát khỏi ám ảnh năm xưa.

 

Nhưng tôi lại thức tỉnh, mà còn lại xuất hiện trong thế giới của bọn họ.

 

Lúc đó để tới gần nam phụ Văn Ý mà tôi đã cố gắng thi đỗ vào trường cấp ba của bọn họ, lại không ngờ mình sẽ bất ngờ gặp lại Tạ Thư Dư.

 

Nhiều năm trôi qua như thế, anh ta vẫn tự xưng là anh trai tôi.

 

Thời niên thiếu, vì sự mắc nợ ngập tràn trong lòng mà anh ta thiên vị tôi trước mặt người khác không hề che giấu, cậu thiếu niên thanh lãnh chỉ hận không thể mang tôi theo người bất cứ mọi lúc mọi nơi để bồi thường.

 

Nhưng anh ta đã quên rằng chúng tôi vốn không cùng huyết thống, không phải anh em thật sự.

 

Vì chuộc tội mà anh ta làm ra rất nhiều hành vi thân thiết quá mức, dẫn tới trong mắt người khác lại thành ý khi.

 

Chính lúc đó Dung Yên hận tôi.

 

Trải qua thời gian thanh xuân mập mờ thơ ngay, lẽ ra đã đến lúc nam nữ chính tỏ rõ cõi lòng, nhưng lại vì sự xuất hiện của tôi mà khiến bọn họ càng ngày càng xa nhau.

 

Tạ Thư Dư quá chú ý tới tôi, khiến tôi trở thành kẻ vô liêm sỉ chen chân vào mối quan hệ bọn họ trong mắt Dung Yên.

 

Mặc dù tôi giải thích hết lần này tới lần khác, thậm chí chủ động né tránh Tạ Thư Dư, và cũng giữ khoảng cách với anh ta, nhưng cũng vô ích.

 

Sau này, Dung Yên phát hiện tôi thích Văn Ý.

 

Như cố tình phân chia cao thấp với tôi, mà mỗi khi tôi kéo đi bao nhiêu sự chú ý của Tạ Thư Dư, cô ta sẽ đòi lại gấp trăm gấp ngàn lần từ Văn Ý.

 

Văn Ý thích Dung Yên, Dung Yên thích Tạ Thư Dư, Tạ Thư Dư chạy theo tôi hòng bồi thường, mà tôi lại muốn cứu rỗi Văn Ý, bốn người chúng tôi tạo nên một vòng luẩn quẩn như thế.

 

Dung Yên là kẻ đầu tiên muốn phá vỡ cục diện bế tắc này.

 

Cô ta bắt đầu liên tục lấy thân làm ván cờ, không tiếc dùng mọi thủ đoạn để khiến tôi bị cô lập, bị xa lánh, bị xua đuổi ra khỏi thế giới của bọn họ.

 

Cô ta có toàn bộ nhà họ Dung giúp sức.

 

Còn tôi chỉ có bản thân và một hệ thống chỉ biết thở dài "sao nữ chính lại như vậy chứ".

 

Cuối cùng, tôi mang tiếng xấu ai ai cũng biết.

 

Cô ta cũng dần đánh mất trái tim trong sạch sáng rõ vĩnh viễn lương thiện của nữ chính trong sách.

 

Lần này, Dung Yên vu hãm tôi tội thuê người bắt cóc cô ta.

 

Không biết Tạ Thư Dư dùng cách gì để cô ta chủ động đổi giọng thừa nhận chuyện là do phe đối địch làm.

 

Tôi không rõ người trước mặt mình còn biết bao nhiêu thông tin nữa.

 

Thế là tôi đổi cách hỏi: "Nếu tôi nói giữa tôi và Dung Yên, chỉ một người được sống thì sao?"

 

"Tiểu Phong, đừng nói mấy lời ngốc nghếch như thế." Anh ta gọi tên tôi, trên mặt là nụ cười gượng, nhìn tôi với ánh mắt như đang cầu xin: "Nói cho anh trai đi, em muốn gì, anh sẽ giúp em có được."

 

Nghe vậy, tôi nằm xuống, không kìm được vẻ trào phúng trên mặt: "Vậy anh gi//ết tôi đi."

 

Tạ Thư Dư im lặng vài giây rồi nói: "Chuyện này không được, ngoài chuyện này ra thì cái gì cũng được."

 

Tôi nói: "Vậy anh bảo Dung Yên tới dập đầu xin lỗi tôi đi, dù sao anh không gi//ết tôi thì chắc chắn tôi sẽ gi//ết ch//ết cô ta."

 

"Tiểu Phong." Nghe tôi lại nhắm vào người trong lòng mình, Tạ Thư Dư vốn thanh lãnh xưa nay cũng cảm thấy tức giận, anh ta nói rất nghiêm túc: "Quá khứ Dung Yên làm sai nhiều chuyện như vậy đều là vì anh, nếu không ngại thì em hãy hận anh đi."

 

Một giây sau, hắn chợt nhận ra mình đã nói lỡ, bèn ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt tái nhợt.

 

Nhưng đã không kịp.

 

"Tạ Thư Dư, hóa ra anh đã biết từ lâu rồi." Tôi cười lạnh nhìn anh ta, trái tim treo bấy lâu đã hoàn toàn ch//ết.

 

"Tiểu Phong, anh..." Anh ta bối rối ra mặt, muốn nói gì đó, nhưng lời tới bên miệng lại dừng, chung quy là không thể thốt nên thành lời.

 

Đương nhiên anh ta không thể nói nên lời được rồi.

 

Không thể nói nên lời rằng những lúc tôi bị oan uổng, anh ta cũng biết chân tướng, nhưng lại thờ ơ đứng nhìn.

 

"Lúc trước Dung Yên nói xấu tôi trộm đồ trang sức tổ truyền của cô ta, tôi chủ động mở ba lô ra chứng minh, nhưng cô ta lại lấy một đoạn video theo dõi làm giả để chỉ tội tôi. Sau đó lại bỗng dưng có người xa lạ đột nhiên nhảy ra cắn tôi, nói tôi có giao dịch bán trang sức cho bọn họ, thậm chí còn làm giả được cả biên lai giao dịch, còn từ kho thông tin điều ra được thẻ trợ cấp của tôi, rồi chuyển một khoản tiền vào đó, tôi hết đường chối cãi, phải gánh cái danh tên trộm học hết cấp ba, đủ mọi loại chuyện như thế, hóa ra anh đều biết cả, Tạ Thư Dư."

 

Tôi cười, nước mắt dần giàn dụa khắp mặt.

 

Mà Tạ Thư Dư, người anh trai nhà bên của tôi, với sống lưng luôn thẳng tắp xưa nay, dần rũ xuống qua những câu nói của tôi.

 

Loading...