Nữ phụ chốn vườn trường chỉ tập trung vào việc học - 3.
Cập nhật lúc: 2024-07-29 13:48:14
Lượt xem: 226
Sau khi tan học, giáo sư tùy tiện chỉ tôi đi giúp ông ấy đem bài luận giữa kỳ nộp lại tại văn phòng.
Tôi vừa đi vừa nghêu ngao hát, hướng về tòa nhà hành chính. Bạn bè tôi trên mạng đăng rất nhiều hình ảnh đẹp trai, hầu hết đều là về Hạ Hựu.
Phải thừa nhận, anh ta rất tuấn tú.
Nhưng cách hành xử của anh ta thực sự là bá đạo; nếu anh ta chiếm sân cầu lông, những người khác chỉ có thể đứng chờ ngoài sân, không ai dám làm phiền.
Nghe nói anh ta có cả trăm cách để khiến người khác khó chịu.
Nghe có vẻ rất đáng sợ.
Nhưng có lẽ đó thuộc về phạm trù "bá lăng" trong vườn trường.
Vừa lướt mạng vừa mở cửa văn phòng, tôi bất ngờ ngẩng đầu lên và suýt nữa làm rơi điện thoại vì sợ hãi ——
Trong văn phòng, Hạ Hựu đang nắm tay Lưu Tâm Nghi, với bàn tay trắng mịn như ngọc, anh ta giữ lấy eo cô ấy, nửa thân người đè xuống, ép cô ấy vào tường.
Mà Lưu Tâm Nghi trông như một chú nai con kinh hãi, miệng khẽ mở, mặt đỏ bừng.
Nhìn vào mắt cô ấy, có thể thấy rõ trong lòng như có đàn nai chạy loạn.
Cô ấy đã rơi vào bẫy của anh ta, không có đường lui.
Phơi một mình
Khi bầu không khí bắt đầu nóng lên, trở nên ái muội, và hơi thở dần trở nên gấp gáp... thì tôi, vị khách không mời, lại xông vào.
Như một chiếc đèn không phép tắc, lại được bật lên với công suất hàng trăm watt trong lúc mất điện.
Thấy tôi bất ngờ mở cửa, Hạ Hựu có chút chần chừ trong giây lát, rồi tức giận quay đầu nhìn tôi.
Khóe mắt anh ta, không hiểu sao, lại có chút đỏ.
Trong khoảnh khắc đó, tôi đã hình dung ra một cảnh lãng mạn trong truyện vườn trường ngọt ngào: Nam chính nắm eo nữ chính, mắt đỏ lên, đẩy cô ấy vào tường, giọng nói trầm thấp và khàn khàn ——
"Cùng tôi ở bên, mạng này đều cho em."
......
Không được, phải lôi mộng tưởng lãng mạn ấy ra khỏi đầu ngay lập tức.
"Xin lỗi, thật xin lỗi, đã làm phiền. Hai người cứ tiếp tục."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nu-phu-chon-vuon-truong-chi-tap-trung-vao-viec-hoc/3.html.]
"Dù anh có cho cô ấy cả mạng sống, tôi cũng không ý kiến!"
Tôi phản ứng rất nhanh, vừa nói xong liền đóng cửa lại ngay.
Tại sao họ lại hẹn hò trong văn phòng cơ chứ!
Còn có nhiều người thích xem như vậy sao?
Nhưng nhớ lại những gì giáo sư kinh tế học vĩ mô nói, thị trường là một bàn tay vô hình, âm thầm thực hiện sự điều tiết độc nhất, có người xem, thì tự nhiên sẽ có người viết.
Người xem càng nhiều, người viết cũng càng nhiều...
Suy nghĩ một hồi, cảm giác khó chịu trong lòng tôi dần tan biến.
Cạch ——
Khi tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, cửa văn phòng mở ra.
Tiếp theo đó, Hạ Hựu với dáng người cao lớn bước ra, Lưu Tâm Nghi nhẹ nhàng đi theo phía sau.
Tôi bất ngờ ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt đầy giận dữ của anh ta.
Hạ Hựu nhếch miệng, nở một nụ cười gần như chế giễu, chậm rãi cúi xuống, nhìn vào đống tài liệu tôi đang cầm và nói từng chữ một:
"Tống Uyển Lâm, tôi không có cảm giác với cô. Cô tốt nhất đừng để tôi phát hiện cô lại làm hỏng chuyện của tôi lần nữa."
"Nếu không, tôi sẽ cho cô thấy thế nào là nhan sắc thực sự."
** Nguyên văn là "Bằng không, ta không ngại cho ngươi điểm nhan sắc nhìn xem.”
Tui cũng không rõ lắm hiểu lầm cảnh cáo giống như tao sẽ cho mày biết mặt á nhưng không biết dịch sao nữa
Có gì mọi người hiểu ý thì nói tui, tui chỉnh lại nhen
---
Tôi: "......"
Cứu tôi với, anh ta thật đáng sợ.
Và làm ơn, đừng lây bệnh đau mắt đỏ cho tôi!