Nữ hầu lắc mình thành phú mỹ - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-04-20 19:40:23
Lượt xem: 260
8.
Đầu tháng tám ta trở lại Biện Kinh, hoa cúc ở Biên Kinh đã nở rộ rực rỡ xinh đẹp, ta chỉ cần mở cửa ra đã có đồ nóng hổi để ăn, còn có người sẽ chờ ta về nhà, ngay cả chăn cũng được tẩm mùi nắng sạch sẽ.
Xem ra, ta đến thế giới này cũng không phải vô nghĩa.
Mẫu thân à, người thấy đấy, con có người yêu thương mình, còn có cuộc sống rất tốt, nếu mẫu thân biết được thì người có thể an tâm ra đi rồi!
Ở kiếp sau mong người hãy là một con chim bay hoặc cá lội! Chỉ cần người muốn sẽ có thể bay cao tùy thích, có thể đi bao xa tùy ý.
Nhưng nếu người muốn đầu thai lại một đời nữa và nếu con cũng có thể gả cho một nam nhân tốt thì người hãy đến làm hài tử của con đi!
Con chắc chắn sẽ mang mọi thứ người muốn đến trước mặt người. Con sẽ thương yêu người, biến người trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất thế gian này.
Thu đi đông lại đến, một trận tuyết lớn rơi ở Hà Nam, nghe nói có vô số gia súc và người dân bị c.h.ế.t vì rét.
Thánh thượng không nghĩ biện pháp trấn áp thiên tai lại còn cho lập thêm võ đường, đây chính thời cơ mà bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Đêm trừ tịch, trưởng công chúa tạo phản, lấy lý do thánh thượng là một tên hôn quân, không xứng đáng làm hoàng đế, nàng ta muốn bắt chước Vũ Hậu, trở thành nữ đế đệ nhất.
Nàng ta c.h.é.m đầu đệ đệ ruột của mình, sang ngày thứ hai lại bị phát hiện đã c.h.ế.t trong tẩm điện của mình.
Nhóm đại thần trong triều được dẫn đầu bới Tống Các đều đồng loạt ủng hộ thái tử kế vị, chỉ trong mấy ngày, hoàng đế Đại Khánh đã đổi người.
Anan
Bách tính không quan tâm ai làm hoàng đế, chỉ cần có thể ban cho họ cuộc sống tốt lành thì ngay cả một đứa bé ba tuổi lên ngôi bọn bọ cũng chấp nhận.
Thái tử quả thực không giống với người phụ hoàng đã c.h.ế.t oan uổng kia của hắn ta, chỉ trong vài ngày ngày đã đem chuyện thiên tai an bài thỏa đáng, toàn bộ trên dưới trong triều đình ai cũng cảm thán một câu bệ hạ anh minh.
Những người tị nạn bên ngoài Biên Kinh chỉ sau một ngày đã không thấy tung tích, những người muốn về nhà đã được an bài đưa về nhà, còn những người không muốn về ngay thì được sắp xếp ở lại, được phân ruộng đất còn được giúp đỡ xây nhà.
Cái khác thì ta không hiểu, nhưng nhìn vào những hành động đang diễn ra, có lẽ tân đế cũng không phải là người đơn giản.
Gió xuân vào tháng tư vô cùng dễ chịu, không quá lạnh cũng không quá nóng, ta đi nhận cá tôm được giao tới ở cửa sau, ngay lập tức thấy Bảo Châu hùng hổ chạy tới.
Ta hỏi nàng ấy xảy ra chuyện gì, nàng ấy chỉ rơi nước mắt, lắp bắp không nói thành lời, ta cho rằng trong nhà xảy ra chuyện gì nên vội kéo nàng ấy chạy về.
Nhưng lúc đến trước cửa nhà, chỉ thấy một đám người đang tụ tập trước cổng xem náo nhiệt, trước cổng có một chiếc xe ngựa đậu, có vài con ngựa cao to được buộc vào cây lê già bên cạnh.
Thật vất vả lắm ta mới chen vào được, vừa bước vào đã thấy người nhà đều đang đợi ta ở trong sân, phòng ở trong nhà nhỏ hẹp, quả thực không có phòng nào chứa nổi mười mấy người này.
Cuối cùng chỉ còn cách mang ghế ra sân ngồi nói chuyện.
Người ngồi ở giữa có khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt, mái tóc hoa râm, mặc bộ đồ vải xám, trông lớn tuổi hơn thúc thúc ta rất nhiều.
Ta biết ông ấy nhất định là quan nội thị ở trong cung, nhưng lại mặc quần áo bình thường, chắc là không muốn để lộ thân phận.
Ta kéo Bảo Châu tới hành lễ.
"A công* mạnh khỏe, trong nhà ta nhỏ hẹp, đã khiến a công phải thiệt thòi rồi."
*A công (阿公): ông nội
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nu-hau-lac-minh-thanh-phu-my/chuong-8.html.]
Ông ấy vô cùng hiền hoà, giọng nói không hề cay nghiệt hay sắc bén như những gì trong sách miêu tả.
Ông ấy đích thân đỡ ta dậy, trong lòng ta nghi hoặc nhưng cũng quay người dìu ông ấy ngồi xuống lại.
"Ngươi có phải là nha đầu tên Bảo Nhân không?" Hoá ra ông ấy còn biết cả tên ta, nhưng mà dựa theo tuổi của ta thì cách gọi "nha đầu" cũng không còn thích hợp nữa.
"Đúng vậy, ta là Trần Bảo Nhân."
"Ta nghe nói món mì hoành thánh hải sản ngươi làm là ngon nhất, không biết hôm nay lão phu có cơ hội được thưởng thức hay không?"
Ngay cả mì hoành thánh hải sản mà cũng biết? Ta đoán ông ấy và đại lang quân nhất định có quen biết.
"Hải sản vừa mới thu mua sáng nay vẫn còn ở trong tiệm. Nhị ca, huynh đến tiệm mang về nhé, nhân tiện nhờ Hà nương tử cắt ba ký thịt sườn, để lát sau tam ca và muội đem vào phòng bếp chuẩn bị. Chúng ta tiếp khách ở trong sân luôn cũng không có vấn đề gì."
Nhưng dù sao cũng toàn là người có địa vị ở đây, để họ ăn cơm trong sân nhà liệu có ổn không?
Phòng trên rộng rãi hơn chút, ngày thường là a thúc và a thẩm của ta ở đó, bên ngoài là phòng khách, được ngăn cách bằng một tấm bình phong, bên trong là giường, ta và Bảo Châu dời tấm bình phong trong phòng ra, dọn dẹp một chút, ngồi ăn bữa cơm cũng bớt được chút cảm giác tồi tàn.
Mấy chục hộ vệ còn lại được bố trí trong phòng của nhị ca và đại ca.
Bảo Châu đi theo phía sau ta lau nước mắt, cho đến khi nàng ấy ngừng khóc, ta mới hỏi nàng ấy đã xảy ra chuyện gì?
Nàng ấy nói vừa rồi a công bảo họ vài ngày nữa dọn lên kinh đô, đại ca đang phái người dọn dẹp nhà cửa! A tỷ có đi hay không?
Ta biết sớm muộn gì ngày đó cũng sẽ đến, chỉ xoa mái tóc mềm mại của nàng ấy.
"A tỷ của muội đã lớn như nào rồi chứ? Mấy năm nay không gả đi chỉ để bảo vệ muội. Bây giờ đại ca của muội muốn đón muội về ở chung, muội cứ hoan hỉ đi đi. Tỷ chỉ muốn gả cho tên cẩu đản* trong thôn, chờ tỷ gả đi rồi nếu muội muốn quay lại sống với ta thì trở về, từ kinh thành đến Biện Kinh có bao xa? Việc này có gì đáng để muội khóc sao?"
*cẩu đản (狗蛋 goudan): Goudan được coi là một cái tên thú vị nhưng chỉ khi nó được sử dụng trong mối quan hệ giữa người thân, người yêu và bạn thân.
Ta vừa nấu ăn vừa dỗ dành nàng ấy, nghĩ rằng nếu thật sự có một tên cẩu đản trong thôn cũng, ít nhất ta vẫn có thể gả cho người đó. Vậy thì trong lòng cũng không còn ý nghĩ xằng bậy nào nữa, đã có ý nghĩ xằng bậy tự khắc sẽ mơ mộng hão huyền.
"A tỷ, tỷ gạt muội, làm gì có tên cẩu đản nào? Mẫu thân muội đã nói với tỷ rồi, bà ấy muốn đại ca của muội lấy tỷ làm nương tử. Nếu đại ca lấy tỷ, tỷ sẽ là đại tẩu của muội. Vậy nên chúng ta phải cùng nhau về kinh thành."
Ta mới biết được hoá ra hắn tên là Ôn Túc, tự Như Sơ.
Nếu năm đó ta đồng ý…
Ta lắc đầu cười khổ, đồng ý thì đã sao? Con đường làm quan vốn đã gian nan, hắn đã phải trải qua những chuyện như vậy tất nhiên là càng khó khăn hơn người khác, hắn nên cưới một nương tử có thể làm trợ lực cho hắn, còn ta có thể cho hắn cái gì?
Hơn nữa hắn đối xử với ta cũng không có gì đặc biệt.
"Ai nói muội nghe mấy cái linh tinh này? Nói như thế kỳ thật đều có lý do cả. Ta và tên cẩu đản kia từ nhỏ đã đính ước, năm ngoái ta trở về nhà mới biết đến hắn còn chưa thành thân, vẫn còn đang đợi ta đấy! Làm sao ta có thể khiến hắn thất vọng được? Ở trước mặt người khác không được nhắc lại lời mẫu thân muội đã nói nữa, sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của đại ca muội đó biết không?"
Nàng ấy lẩm bẩm xùy xùy cả nửa ngày.
"Tỷ gả đến nhà tên cẩu đản đó có thể dẫn muội theo không?"
"Muội nghĩ sao vậy? Ai lấy nương tử còn tiện thể nuôi luôn muội thê? Chờ chúng ta thành thân ở quê xong, tất nhiên sẽ phải quay lại Biện Kinh. Bên trong cửa hàng tỷ mới là người định đoạt, lúc đó muội muốn ở lại bao lâu cũng được, bao lâu tỷ cũng sẽ nuôi muội!"
Bảo Châu giống như hài tử mà ta nuôi lớn, chúng ta sống nương tựa lẫn nhau đã mấy năm, nàng ấy quý mến ta như vậy, không nỡ cũng là điều đương nhiên, chỉ là nội thị trong cung đã đích thân đến truyền tin. Nhìn cách hầu hạ đối xử của bọn họ lúc này chắc chắn chắc chắn không phải là bình thường. Bảo Châu nên đi theo Ôn gia vào kinh, đối với nàng ấy đó mới là điều tốt nhất…