Nỗi Hận Triền Miên - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-05-02 19:51:35
Lượt xem: 601
5
Chu Du đã kéo Giang Miên lại.
Đến nỗi trong vô số khoảnh khắc sau này, Chu Du đều vô cùng căm ghét bản thân.
Tại sao, không để cô ấy ra đi nhẹ nhàng hơn.
6
Chu Du chuyển đến nhà Giang Miên.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Trong nhà không có ai.
Thỉnh thoảng anh trai Giang Miên về một chuyến, hai người lạnh nhạt như người dưng.
Khương Giác không thích cô.
Chu Du biết nhưng cô cũng ghét Khương Giác.
Làm sao có thể có một người anh trai lại không biết gì về những chuyện đã xảy ra với em gái mình chứ?
Giang Miên không thích nói chuyện.
Luôn tự nhốt mình trong phòng ngủ.
Chu Du ngày ngày nghiên cứu cách chữa lành vết thương lòng, cẩn thận muốn che giấu tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó.
Lúc đầu Giang Miên không trả lời.
Dần dần, cô ấy sẽ nói chuyện với cô một hai câu.
Cô tưởng rằng mọi chuyện đang dần trở nên tốt đẹp.
Cho đến ngày hôm đó.
Cô nhìn thấy Giang Miên đứng trên ban công.
Gió rất lớn.
Như thể có thể thổi cô ấy bay xuống bất cứ lúc nào.
Cô suýt nữa thì sụp đổ.
Nhưng ngay khi nhìn thấy cô, Giang Miên đã đi xuống từ trên đó.
"Chu Du."
"Em có thể coi chị là chị gái không?"
"Được."
Thực ra Giang Miên nói gì Chu Du cũng sẽ đồng ý.
Tối hôm đó Chu Du ôm cô ấy khóc rất lâu.
Nhưng cô ấy không khóc.
Chu Du chưa bao giờ thấy Giang Miên rơi nước mắt.
Đau đớn đến cùng cực, cô ấy cũng không khóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/noi-han-trien-mien/chuong-20.html.]
Em gái cô khổ sở đến vậy.
Khổ đến mức ngay cả khóc cũng không biết.
7
Sau đó Chu Du đưa Giang Miên đi gặp bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ kê rất nhiều thuốc.
Giang Miên đồng ý đi học.
Sau đó nữa thì mọi thứ dường như đều trở nên tốt đẹp, Giang Miên đang dần hồi phục bình thường.
Cô bị Giang Miên bắt về học lại.
Mỗi ngày đều bị giám sát học tập.
Một năm sau, cô nhìn bảng điểm của mình mà suýt khóc.
Nhưng vào tối hôm quyết định sẽ học trường nào.
Cô và Giang Miên đã cãi nhau.
Trường đại học ở nước ngoài rất tốt.
Nhưng lại quá xa Giang Miên.
Cô sợ.
Giang Miên đứng ở cửa, cúi mắt không nói gì.
Sau đó cô ấy giơ tay lên.
Từng món một, cô ấy cởi bỏ quần áo trên người.
Cô nhìn thấy những vết sẹo xấu xí chằng chịt trên người Giang Miên.
Một số vẫn còn rỉ máu.
Lớn nhỏ, khắp người.
Hóa ra cái gọi là trở nên tốt đẹp chỉ là ảo giác.
Lần đầu tiên Chu Du cảm thấy bất lực đến vậy.
Hóa ra trên thế giới này, có những người, căn bản là không thể cứu được.
Con búp bê nứt nẻ từng bước tiến về phía cô.
Giang Miên cẩn thận lau nước mắt trên mặt cô, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cô.
"Chị."
"Đừng để em trói buộc chị..."
Giọng nói của cô gái nhỏ như muỗi kêu.
"... Em sẽ ghét em..."