NIẾT BÀN TRỌNG SINH - Chương 09
Cập nhật lúc: 2024-08-25 18:13:28
Lượt xem: 1,683
Nhiều năm trôi qua, tình yêu của hắn đối với ta càng ngày càng phai nhạt, tình yêu của tôi đối với hắn lại càng ngày càng sâu đậm.
Từ lúc hắn yêu thương tôi, bảo bọc tôi, nói với tôi rằng bọn họ lớn nhanh hơn một chút đến độ tuổi kết hôn hợp pháp để cưới tôi về nhà, để tôi vĩnh viễn trở thành người của hắn.
Đến khi thật sự có thể cưới tôi, hắn lại im lìm không đề cập tới.
Ngay cả người ba có quan hệ lạnh nhạt với tôi cũng sẽ hỏi một, hai câu xem khi nào hai người sẽ kết hôn.
Mà hắn chỉ biết nói chờ một chút.
Tôi để hắn tùy ý quyết định, lần lượt lựa chọn nhượng bộ, biến thành bộ dáng mà tôi ghét nhất.
Hèn mọn đến nỗi không giống tôi, trốn tránh sự thật cũng không đủ để bù đắp đoạn tình cảm này.
Nhìn bộ dáng hắn mệt mỏi lấy lòng, trong lòng tôi lại một lần kiếm cớ cho hắn: Hắn sẽ sửa đổi mà thôi, dù sao hắn đã từng yêu tôi như vậy. Tôi dựa vào hồi ức ngọt ngào kia, mềm lòng tha thứ cho hắn.
Cho dù hắn đã từng phản bội tôi rất nhiều lần, đã sớm để lại dấu vết nhưng tôi vẫn né tránh, không quan tâm tới.
Kết cục cuối cùng là mất sáu năm thanh xuân và cả tính mạng của tôi nữa.
Tôi sẽ không mắc sai lầm một lần nữa.
Hắn thâm tình quyến luyến nhìn tôi: “Anh sẽ không từ bỏ dễ dàng vậy đâu.”
12.
Ngay khi Hứa Mộng Viện đang đắc ý có thể đuổi tôi ra khỏi trường.
Thì tôi lại mời tất cả các nhà báo đến trường, sẵn sàng trả lời phỏng vấn trực tiếp.
Tôi mời đương sự tới, tự mình giải thích tất cả, đương nhiên ngoại trừ mẹ kế của tôi vẫn còn ở trong tù.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/niet-ban-trong-sinh/chuong-09.html.]
Tấm hình tôi đánh người kia là do đối phương động thủ trước, hơn nữa người ta còn đòi tiền tôi, lúc đó tôi hơi kích động mới đạp người ta xuống đất.
Đương sự ra mặt làm sáng tỏ, bởi vì bà nội trong nhà anh ta sinh bệnh, tôi đứng ra vay tiền giúp anh ta.
Anh ta cũng nhận thức được rằng mình không nên tống tiền người khác, sau trận đó mới dần vỡ lẽ.
Hiện tại anh ta đang làm bảo vệ ở Ngu thị, là tôi cho anh ta một công việc, còn cứu bà nội của anh ta nên anh ta rất cảm kích tôi.
Tay đua bị người ta đồn là kẻ tàn phế kia cũng đứng ra tự làm sáng tỏ, lúc ấy xe của hắn ta đã xảy ra vấn đề.
Thiếu chút nữa đã đ.â.m xe xuống vách núi, cũng may lúc đó tôi đã cứu được hắn ta.
Nếu như không có tôi thì chắc hắn ta đã mất mạng rồi.
Mà đến hình ảnh của mẹ kế, tôi sẽ không chiếu lại một lần nữa. Dù sao đây cũng là trường học, không thích hợp chiếu mấy cảnh đó.
Tôi chỉ công bố bức thư mẹ kế xin lỗi tôi, kể rõ trước kia bà ta ngược đãi tôi như thế nào, là do bà ta không đúng, đáng bị trừng phạt.
Lý do bà ta viết lá thư này là do bà ta hy vọng tôi sẽ viết đơn xin giảm nhẹ tội cho bà ta.
Đương nhiên là tôi không viết rồi.
Cánh truyền thông thấy những chuyện này đã được làm sáng tỏ, nhanh chóng đưa microphone tới trước mặt tôi, hỏi chuyện:
“Coi như những chuyện khác là do cư dân mạng nói lung tung, vậy việc cô bắt nạt học đường thì sao? Đương sự còn là sinh viên cùng trường cô, nếu vụ việc đó là giả thì cô cũng phải dẫn đương sự đến đây để làm sáng tỏ mọi việc chứ?”
Giờ phút này, Hứa Mộng Viện đứng cách đó không xa nhìn tôi, trong mắt đều là oán hận.
Tôi chỉ về phía cô ta: “Hiện tại đương sự đang đứng cách đây không xa đó, hay là các người tự hỏi cô ta xem.”
Sao Hứa Mộng Viện có thể bỏ qua cơ hội này.