Niên Niên - C10
Cập nhật lúc: 2024-04-07 20:15:25
Lượt xem: 176
Không thể cắn thì ôm một cái cũng tốt, ta tiếc nuối l.i.ế.m hàm răng.
Lại qua mấy ngày, vừa đi đường thủy vừa xuống đường bộ thì cuối cùng cũng tới nhà họ Thẩm ở ấp Dư Hàng.
Phủ đệ có chiều sâu chín phòng, chiều rộng năm phòng với những mái cong trải dài, nguy nga đứng vững.
Có rất nhiều người đứng ngoài cửa chờ nghênh đón Thẩm Ngọc Đường, đám người đông đúc vô cùng.
Phụ nhân mặc một thân áo trắng đứng ở giữa, thời khắc nhìn thấy hắn đã lập tức khóc lóc thành tiếng--
"Thất Lang! Con của ta, rốt cuộc con cũng về rồi...."
Còn chưa vào cửa Thẩm Ngọc Đường đã cởi áo ngoài, lộ ra một thân đồ tang bên trong. Ngay sau đó những người hầu đi theo bên người như chúng ta cũng được quản sự trong phủ phát đồ tang cho.
Cha của Thẩm Ngọc Đường chính là gia chủ của gia tộc nhà họ Thẩm ở Dư Hàng.
Ông ấy c.h.ế.t vì bạo bệnh vào hai tháng trước.
Nghe Thu Thực tỷ tỷ nói, lúc đó Thẩm Ngọc Đường đang hầu vua vi hành ở ngoài nên không thể đúng lúc nhận được tin báo từ gia tộc.
Đợi hắn vội vàng về tới nhà thì thời gian đã kéo dài quá lâu, Thẩm lão gia đã được an táng. Người trong phủ cũng đã cởi đồ tang hết rồi.
Chỉ có hai cái đèn lồng trắng treo ngoài cửa và linh đường vẫn đang còn được giữ lại.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Thẩm Ngọc Đường là hiếu tử. Dọc đường đi qua phủ Tô Châu, quan viên địa phương thiết yến chiêu đãi đều bị hắn lấy việc giữ đạo hiếu cho phụ thân để từ chối.
Suốt đoạn đường về nhà này, trên mặt hắn chưa từng biểu hiện gì, vẫn là một công tử có tính tình vô cùng tốt. Nhưng thật ra trong lòng hắn rất buồn bã, cứ luôn ngồi một mình mượn rượu tiêu sầu.
Nhìn ra được tình cảm của hắn và phụ thân rất sâu nặng. Bởi vì vừa trở về đến nhà, hắn mặc áo tang vào rồi kiên trì trông coi trong linh đường suốt ba ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nien-nien/c10.html.]
Thu Thực tỷ tỷ đưa cơm đến cũng không thấy hắn ăn nhiều mấy miếng cơm.
Khi trời tối người yên, trừ người hầu đang gật gù ngoài cửa thì trong linh đường chỉ còn lại một mình hắn.
Ta lặng lẽ đi vào, quỳ ở bên cạnh hắn.
Một là bởi vì lúc xuống thuyền hồ ly tỷ tỷ đã dặn dò ta phải lắc lư trước mặt hắn nhiều vào, biểu hiện tốt một chút, tranh thủ sớm ngày âm dương giao hợp.
Hai là ta hơi khó hiểu, Thẩm Ngọc Đường trông rất khổ sở. Hắn quỳ trước linh vị của phụ thân, từ lúc đầu khóc không thành tiếng đến cuối cùng yên lặng rơi lệ.
Lúc khóc hắn cúi đầu rất thấp, cố gắng hết sức chịu đựng, cơ thể run rẩy không ngừng.
Ta không hiểu được loại tình cảm này, nhưng ta vẫn yên lặng quỳ cùng hắn suốt ba đêm khuya vắng.
Sau này ta thành nha hoàn làm việc trong thư phòng của Thẩm Ngọc Đường.
Lại sau nữa, ta nhìn thấy bức chân dung của Thẩm lão gia trong thư phòng hắn, cùng với bài thơ mà Thẩm lão gia viết cho niềm kiêu ngạo của ông ấy.
Nam tử trung niên trên bức họa có tướng mạo anh tuấn, để râu quai nón, hai mắt như đuốc, cả người toát ra vẻ uy nghiêm.
Đầu bút hữu lực cứng cáp kia viết ra một bài thơ về niềm kiêu ngạo của ông ấy---
'Ngọc Đường kiêu hãnh của ta, đẹp đẽ không ai sánh bằng.
Người chưa tròn một tuổi, đã thấy ra vài phần.
Bốn tuổi biết tên họ, cặp mắt sáng như sao.
Bạn bè ngưỡng mộ nhìn trông, được xưng là đan huyệt vật.