Niệm Phù Sinh - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-11-08 13:43:52
Lượt xem: 538
Lần đầu gặp Mục Bình Xuyên, ta là công chúa mờ nhạt nhất trong cả hoàng cung. Mẫu phi không muốn để ý đến phụ hoàng, ngày ngày bầu bạn với Phật pháp, tay lần tràng hạt niệm Phật, không tranh không giành, ngay cả ra khỏi sân cũng hiếm khi.
Ngày ngày ta chỉ quanh quẩn trong bốn bức tường, đọc đủ loại sách vở mà mẫu phi bảo ta đọc, binh thư, sử ký, nông thư, y thư, tạp ký, đủ loại sách.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Đọc nhiều đọc tạp, đôi khi cũng thấy chán ngán. Nên thường hay lén lút ra ngoài, tìm người chơi đùa.
Có năm vào dịp Tết Thượng tị, Vương hậu nương nương tổ chức tiệc sinh nhật cho hoàng huynh, có rất nhiều công tử tiểu thư đến dự.
Nghe nói yến tiệc rất long trọng, còn có không ít trò vui mới lạ, ta không kìm được tò mò, bèn trốn trên cây rộng lá bên tường thành hoa viên để nhìn trộm.
Hoàng huynh, cũng chính là bệ hạ hiện giờ, lớn tiếng gọi: "Tử Sùng, mau đến tỷ thí với ta một phen."
Ánh xuân ấm áp, gió xuân say lòng người. Vị thiếu niên tướng quân mặc áo đen rộng rãi, tay cầm rượu, nhận lấy kiếm, tung người nhảy ra khỏi đình, dưới những cánh hoa hải đường rơi lả tả, múa kiếm tuyệt đẹp.
Kiếm pháp của chàng, cương nhu kết hợp, mạnh mẽ mà uyển chuyển, khiến người ta say mê. Thân hình phóng khoáng, tự do biến hóa giữa sắc xuân vô tận.
Tỷ thí xong, chàng ném kiếm xuống, cười nói võ nghệ của hoàng huynh không thấy tiến bộ, ngửa cổ tu rượu. Ta lặng lẽ nhìn, dường như cả thế gian này, chỉ có một chàng trai trẻ tuổi vui vẻ và rạng rỡ như vậy.
Chàng bỗng nhiên nhìn về phía ta. Ánh mắt như những cánh bèo trên sông biển vô tình chạm nhau.
Đột nhiên nhớ đến câu thơ -- Ánh mắt chan chứa tình ý, như đã từng quen biết từ kiếp trước.
Hoàng huynh lớn tiếng gọi: "Tiểu Thất sao lại ở trên cây? Mau xuống đây, có bánh đường cao mà muội thích."
Ta giật mình, hoảng hốt ngã xuống cây, trở thành trò cười cho cả hoàng cung. Mẫu phi phạt ta quỳ trong Phật đường ba ngày, hoàng huynh đến khuyên, lừa mẫu phi rằng ta trèo lên cây để nhặt diều cho Cửu công chúa.
Cũng không hẳn là nói dối, trước khi ngã xuống, ta quả thật đã tiện tay đánh rơi một con diều.
Nhân lúc hoàng huynh nói chuyện với mẫu phi, ta dùng số tiền lẻ dành dụm được hơn nửa năm, hỏi tiểu thái giám bên cạnh hoàng huynh về tin tức của vị tướng quân.
"Hắn tên là Mục Bình Xuyên, tự Tử Sùng."
"Là con trai độc nhất của vị tướng quân dũng mãnh của phủ Định Viễn hầu. Từ nhỏ lớn lên ở biên cương, văn võ song toàn, đức tài hơn người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/niem-phu-sinh/chuong-4.html.]
Hơn mười tuổi đã theo cha mẹ tòng quân, từng dẫn một đội kỵ binh xâm nhập vào sâu trong lòng địch, phá hủy lương thảo, cắt đứt nguồn tiếp tế, không cần đánh mà khiến địch lui binh hơn ba trăm dặm, trở thành giai thoại trong quân.
Bạn hữu nhiều, người theo đông, năm nay mới mười sáu tuổi, mà đã có phong thái của một vị đại tướng."
Tối hôm đó, ta liền nói với mẫu phi, ngày thường đọc sách đều là lý thuyết suông, ta muốn học võ. Không ngờ, mẫu phi không nói hai lời liền đồng ý, bảo Nguyệt Ly cô cô dạy ta.
Nhưng dù sao cũng là nền tảng yếu kém, ta nhớ lại những chiêu thức kiếm pháp mà chàng đã múa, ngày ngày bắt chước luyện tập, chỉ có thể học được vài phần hình thức, chứ không thể học được thần thái và nội lực.
Nhưng ta nghĩ, chỉ cần khổ luyện, ắt sẽ có thành tựu.
Lần thứ hai gặp chàng, là một năm sau đó, trên bãi tuyết ngoài đại điện. Ta nghe nói chàng vào cung, vui mừng đến mức buông bát đũa xuống, cơm cũng không ăn, giẫm lên tuyết chạy ra ngoài.
Đương nhiên ta không thể gặp chàng, cũng không thể nói chuyện với chàng. Ta chỉ muốn nhìn từ xa một chút. Xem thử chàng trai cưỡi bạch mã ngang tàng ngày nào, giờ đây có còn rạng rỡ hơn xưa không.
Nhưng lại thấy --
Chàng mặc áo tang trắng toát quỳ trên nền tuyết. Trời đất bao la, bóng hình đơn độc. Vạn vật đều trắng xóa, tiêu điều ảm đạm. Bóng lưng cô độc tĩnh mịch ấy, khiến tim ta rung động.
Cung nhân nói, cha mẹ chàng cấu kết với người Hồ Kiệt, bệ hạ hạ thánh chỉ bắt họ về kinh chịu tội, nhưng trên đường về kinh họ đã tự vẫn vì sợ tội.
Mục Bình Xuyên quỳ trên nền tuyết ba ngày, khóc than khẩn thiết, nói cha mẹ mình tuyệt đối không thông đồng với địch, là kẻ gian hãm hại, g.i.ế.c người diệt khẩu, muốn dâng lên vật chứng quan trọng, cầu xin phụ hoàng ta điều tra rõ kẻ chủ mưu.
Phụ hoàng đóng cửa không gặp, ta biết, đêm đêm ngài ấy ở trong điện nghe mỹ nhân mới tiến cung hát những khúc nhạc Giang Nam, ăn tiên đan trường sinh bất lão mà đạo sĩ mới dâng lên.
Hoàng huynh đến cầu xin, nói cả nhà vị tướng quân dũng mãnh đều trung thành với vua yêu nước, lão Hầu gia vì nước bỏ mình, phu thê vị tướng quân trấn giữ biên cương hơn hai mươi năm.
Người Hồ Kiệt chưa từng chiếm được chút lợi lộc nào, sao có thể thông đồng với địch phản quốc, nay bị người ta hãm hại mất mạng, phụ hoàng không những không truy cứu hung thủ, ngược lại còn chìm đắm trong mê hồn hương mà sống uổng phí.
Lúc kích động nhất, hoàng huynh nói một câu "Cứ tiếp tục như vậy, trời sẽ diệt Đại Lương!"
Phụ hoàng nổi trận lôi đình, rút kiếm đ.â.m hoàng huynh bị thương, phạt huynh ấy đến một vùng đất hoang vu ở phía Nam, mặc cho huynh ấy tự sinh tự diệt.
Ta lần đầu tiên hiểu được thế nào là đau lòng nhưng bất lực, vì tướng quân, cũng vì hoàng huynh. Cũng là lần đầu tiên bắt đầu nghiêm túc nhìn nhận phụ hoàng ta.