Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Niệm Niệm Dư Khanh - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-31 12:41:00
Lượt xem: 1,149

‘Công chúa yêu say đắm thái phó lạnh lùng.’

Sau khi ta nghe được lời đồn đại này, ta lập tức bắt lấy thủ phạm, túm tai hắn.

Tiểu thái tử Tiêu Cảnh Thần đau đến kêu ầm lên, mặt mày nhăn nhó: "Cô cô thích thái phó là đúng rồi! Từ tiệc sinh thần là cô cô liền cố tình tránh mặt thái phó. Cô cô hiếm khi thiếu nữ hoài xuân như thế!"

Thiếu, nữ, hoài, xuân!

Ta cảm thấy trán mình giật giật, định nổi giận thì nghe cung nhân đến báo, nói thái phó đến.

Nghe xong Tiêu Cảnh Thần từ tức giận chuyển sang đắc ý. Ta giật mình, nhấc váy định chạy thì bị hắn túm c.h.ặ.t t.a.y áo.

Ta mặt mày đen sì, dứt khoát cởi ngoại bào ra làm hắn loạng choạng ngã xuống đất.

Ta bỏ lại một câu "Hôm khác sẽ tính sổ với ngươi", rồi vội vã chạy ra ngoài.

Đúng là nóng nảy mất khôn, nếu ta trèo cửa sổ chạy ra ngoài thì cũng không đến nỗi đ.â.m sầm vào Tạ Chiêu ở ngay cửa điện.

Là mùi đàn hương quen thuộc lạnh lùng.

Ta lùi lại hai bước, không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Thấy hắn đứng yên tại chỗ, ta vội bước qua người hắn nhưng hắn lại nắm lấy tay ta.

Bàn tay thon dài đẹp đẽ của hắn nắm chặt lấy cổ tay ta, hơi lạnh nhưng ta lại cảm thấy như mình bị bỏng.

"Thái phó, người quá đáng rồi."

Tạ Chiêu nghe vậy liền buông ta ra: "Vi thần thất lễ, công chúa chờ một lát."

Hắn chậm rãi bước vào điện, nhặt ngoại bào trên đất, cẩn thận phủi bụi rồi đưa cho ta, giọng lạnh lùng không nghe ra cảm xúc: "Bên ngoài gió lớn, công chúa đừng để bị lạnh."

Ta nhận lấy rồi lập tức rời đi.

Nếu ngươi thành tâm thành ý hỏi ta, một công chúa như ta tại sao lại trốn tránh một thái phó nhỏ bé như vậy thì ta sẽ thầm nói cho ngươi biết -

Ta đã ngủ với Tạ Chiêu.

Không đúng, là Tạ Chiêu ngủ với ta.

Không được, ta là công chúa, tạm coi như ta ngủ với hắn đi, nếu không thì ta mất mặt lắm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/niem-niem-du-khanh/chuong-1.html.]

1

Tạ Chiêu này, mạch thượng nhân như ngọc quân tử thế vô song. Năm đó, trạng nguyên lang tài mạo song toàn, ngay cả thám hoa nổi tiếng tuấn tú cũng không bằng hắn.

Hoàng huynh rất coi trọng hắn, cho hắn làm thái tử thái phó*, chỉ sau một đêm, Tạ Chiêu đã đứng đầu bảng tình nhân trong mộng của các nữ tử kinh thành.

* Thái tử thái phó: thầy của thái tử.

Khụ khụ, trong đó có cả ta.

Năm đó, ta trốn sau đại điện, thoáng nhìn thấy công tử tuấn tú như tiên giáng trần, đến giờ vẫn không thể quên được, lúc đó đúng là ta thiếu nữ hoài xuân có chút thèm thuồng.

Cái gọi là gần nước biết trước cá, Tạ Chiêu làm thầy của tiểu chất tử, ta muốn gặp hắn thì còn không dễ sao. Đáng tiếc, là công chúa duy nhất của Đại Tề, lại bị hoàng huynh chiều chuộng thành một cô nàng vô dụng, cái gì cũng không làm được.

Ta muốn viết thơ tình cho Tạ Chiêu, viết xong nhìn chữ mình nguệch ngoạc, không nhịn được mà xé đi. Ta muốn vẽ chân dung Tạ Chiêu, vẽ xong thấy không phân biệt được người hay quỷ, liền ném vào lò lửa đốt. Ta muốn làm điểm tâm cho Tạ Chiêu để an ủi hắn, Tiêu Cảnh Thần lại giành ăn trước, ăn xong thì nôn luôn.

Có lẽ ta chỉ giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, vì ta và tiểu nữ nhi Bùi Tuyên nhà Bùi đại tướng quân là bạn tốt, thường đến phủ tướng quân ăn nhờ ở đậu, tiện thể học ké ca ca nàng là Bùi Danh.

Đầu bếp phủ tướng quân làm món chân giò nướng tuyệt lắm, ta đã sớm muốn lôi kéo hắn về làm ngự trù nhưng hắn không chịu vào cung, cũng không chịu đưa bí quyết ra... Lạc đề rồi.

Ta nghĩ đi nghĩ lại, quyết định giương cung b.ắ.n hai con chim bồ câu thường hay loanh quanh trong Đông Cung để tặng Tạ Chiêu.

Tiêu Cảnh Thần bảo ta biết đó là chim bồ câu Tạ Chiêu nuôi chơi lúc rảnh rỗi, bay đi bay lại giữa Đông Cung và phủ Tạ.

Ta im lặng, vội vã chạy về ngự thiện phòng, lại ngửi thấy mùi thơm của chim bồ câu nướng, lẫn với mùi thì là, muối tiêu, ớt bột và chút mùi cháy khét, chắc hẳn là nướng ngoài giòn trong mềm, ăn vào tan chảy, hương thơm đọng lại trên môi... Ta không kìm được mà nuốt nước miếng.

Ta muốn xin lỗi Tạ Chiêu, tất nhiên không thể đi tay không nên ta đã thêu một chiếc hầu bao suốt đêm.

Lưu ma ma thật sự không nhìn nổi nữa, bà nói: "Công chúa, sau này ra ngoài ngàn vạn lần đừng nói nữ công của người là lão nô dạy."

Sau đó bà thêu một chiếc hầu bao tinh xảo to hơn một chút, nhét chiếc hầu bao xấu xí của ta vào trong, cũng coi như là thành ý của ta.

Ta gặp Tạ Chiêu ở Ngự Hoa viên, thuận tay tặng hầu bao cho hắn. Đôi mắt đen tĩnh lặng của Tạ Chiêu thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, ta cúi đầu ngượng ngùng nói nếu hắn vẫn còn để bụng, ta sẽ ra ngoài cung mua hai con chim bồ câu giống hệt để đền cho hắn.

Việc này bị Vinh Hòa quận chúa nhìn thấy, nàng tưởng ta đang tỏ tình với Tạ Chiêu.

Vinh Hòa là tài nữ nổi danh kinh thành, cầm kỳ thi họa đều tinh thông nhưng vì nàng là quận chúa còn ta là công chúa nên thường bị ta - một kẻ vô dụng đè đầu cưỡi cổ, cho nên nàng không ưa ta.

Sau khi Tạ Chiêu đi, Vinh Hòa nói với ta: "Thái phó là người có tài kinh bang tế thế nên có chí lớn, ngươi muốn trói buộc hắn bên cạnh công chúa không biết chữ như ngươi, làm một phò mã vô dụng sao?"

Tâm tư của thiếu nữ bị dội một gáo nước lạnh.

Loading...