Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NIỆM NIỆM DƯ KHANH - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-11-12 15:46:34
Lượt xem: 629

1.

Tạ Chiêu người này, dung mạo như ngọc, sáng rỡ như ánh trăng, lung linh như sao trời.

Năm ấy, trạng nguyên lang tài mạo vô song, đến cả thám hoa nổi tiếng với mỹ mạo cũng không thể so bì với hắn. Hoàng huynh rất thưởng thức hắn, cho hắn làm thái phó của thái tử, chỉ sau một đêm, Tạ Chiêu trở thành tình lang trong mộng của tất cả nữ tử ở kinh thành.

Khụ khụ, trong đó bao gồm cả ta.

Năm ấy trốn sau đại điện lén nhìn, công tử tuấn mỹ như một vị trích tiên, khiến ta đến nay vẫn chưa thể quên, khi ấy xác thực là ta đang độ thiếu nữ hoài xuân.

Cái gọi là gần quan được ban lộc, Tạ Chiêu làm thầy cho cháu trai của ta, vậy chẳng phải ta muốn gặp là gặp được hay sao. Chỉ tiếc rằng ta, công chúa duy nhất tính đến giờ của Đại Tề, bị hoàng huynh cưng chiều đến mức biến thành một đứa vô dụng, làm gì cũng không xong.

Ta muốn viết thơ tình tặng Tạ Chiêu, viết xong nhìn nét chữ như gà bới của mình, không nhịn được mà xé đi. Ta muốn vẽ chân dung Tạ Chiêu, vẽ xong thấy chẳng phân biệt được là người hay quỷ, liền vứt vào lò đốt. Ta muốn làm điểm tâm tặng Tạ Chiêu để tỏ lòng quan tâm, nhưng Tiêu Cảnh Thần lại cướp ăn trước, ăn xong rồi ói ra.

Điều duy nhất ta thành thạo chút chút có lẽ là cưỡi ngựa b.ắ.n cung, vì ta là bạn thân của tiểu nữ nhi Bùi Huyên nhà Bùi đại tướng quân, thường xuyên đến phủ tướng quân ăn chực uống chực, nhân tiện học ké mấy bài huấn luyện của ca ca nàng là Bùi Minh.

Đầu bếp ở phủ tướng quân nướng móng heo là nhất tuyệt, ta đã muốn mời hắn vào cung làm ngự trù từ lâu, nhưng hắn không chịu vào, cũng không chịu truyền lại bí phương… ơ mà lạc đề rồi.

Ta nghĩ đi nghĩ lại, giương cung mác tiễn b.ắ.n hạ hai con bồ câu thường bay quanh Đông cung, định tặng Tạ Chiêu. Tiêu Cảnh Thần lại nói với ta rằng đấy là bồ câu mà Tạ Chiêu nhàn nhàn nuôi chơi, chúng bay qua bay lại giữa Đông cung và Tạ phủ.

Ta trầm mặc, luống cuống chạy về Ngự thiện phòng, lại ngửi thấy mùi thơm của bồ câu nướng, hòa cùng mùi thì là, hạt tiêu, ớt bột và một chút mùi xém xém, chắc hẳn là ngoài giòn trong mềm, tan ngay trong miệng, lưu hương nơi đầu lưỡi….Ta không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Ta muốn tạ lỗi với Tạ Chiêu, đương nhiên không thể tay không, vì vậy đêm đó ta thức cả đêm thêu một cái túi thơm.

Lưu ma ma thực sự không nhìn nổi nữa, bà bảo: “Công chúa, sau này ra ngoài đừng nói nữ công của người là do lão nô dạy.”

Sau đó, bà ấy thêu một chiếc túi thơm lớn hơn và tinh xảo hơn, nhét cái xấu xí của ta vào bên trong, coi như đó là chút thành ý của ta.

Ta gặp Tạ Chiêu ở Ngự hoa viên, tiện tay đưa túi thơm cho hăn. Trong đôi mắt đen lạnh lùng của hắn thoáng qua một tia kinh ngạc, ta cúi đầu ngại ngùng nói, nếu hắn vẫn còn để ý, ta sẽ ra ngoài cung mua hai con bồ câu giống hệt để bồi thường.

Chuyện đó bị quận chúa Vinh Hòa trông thấy, nàng tưởng ta đang tỏ tình với Tạ Chiêu.

Vinh Hòa là tài nữ nổi danh khắp kinh thành, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, nhưng vì nàng là quận chúa còn ta là công chúa nên thường bị ta đè ép, thế nên nàng chướng mắt ta từ lâu.

Sau khi Tạ Chiêu rời đi, Vinh Hòa nói với ta: “Thái phó là người có tài tuyệt thế, hẳn phải có chí hướng to lớn, ngươi định ràng buộc ngài ấy bên một công chúa kém cỏi bất tài như ngươi, làm một phò mã xoàng xĩnh vô vị ư?”

Tâm tình thiếu nữ của ta bị một gáo nước lạnh dập tắt.

Với tài năng của Tạ Chiêu, chỉ cần thời gian, hắn nhất định sẽ được phong hầu bái tướng, nếu thật sự làm phò mã của ta, e rằng về sau chỉ có thể đảm nhận những chức vụ nhàn tản mà thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/niem-niem-du-khanh-wbvg/chuong-1.html.]

Tay nghề của Lưu ma ma cho dù đặt ở đâu cũng được coi là thượng thừa, nhưng Tạ Chiêu chưa bao giờ mang nó bên mình. Ta nghĩ rằng ta đã hiểu được ý tứ của hắn.

Chẳng bao lâu sau, ta đã đến tuổi gả chồng, hoàng huynh thay ta chọn mấy công tử thế gia mà huynh ấy cho là rất tốt để ta lựa chọn, nhưng ta đều từ chối. Hoàng huynh hỏi ta có phải đã có người trong lòng không, ta vừa ăn móng heo nướng gói từ phủ tướng quân về vừa đáp, ta không có cái dục vọng tầm thường ấy.

Hoàng huynh chỉ nghĩ ta nói đùa, muốn ở lại với huynh ấy thêm vài năm nữa. Khi huynh ấy chợt nhận ra chuyện không đúng thì việc hôn nhân của ta đã trở thành vấn đề đau đầu, ngay cả tiểu thái tử cũng mưa dầm thấm đất, học đòi lải nhải với ta.

Ta nghe mà phiền lòng, thu dọn đồ đạc chạy đến chỗ Bùi Huyên ở tạm. Đúng lúc đó, Bùi Minh đang dẫn binh bên ngoài cũng trở về kinh, liền thường xuyên dẫn ta và Bùi Huyên ra ngoài chơi.

Hoàng huynh sai người truyền ta hồi cung, nói rằng hành vi như thế là không hợp quy củ, vừa nghĩ đến ma chú giục cưới của huynh ấy, ta lập tức từ chối. Nhưng bất ngờ thay, hoàng huynh lại thay đổi ý định, bảo ta cứ ở lại bao lâu tùy thích.

Ta cứ ngỡ huynh ấy đổi tính vì giận ta rồi, liền vội vã hồi cung, nào ngờ lại nghe thấy huynh ấy và thái tử tranh luận.

Hoàng huynh thản nhiên nói: “Muội muội của trẫm, trẫm tất hiểu rõ, Lạc An nàng hẳn là có ý với Bùi tiểu tướng quân.”

Thái tử thì cuống quít gáy lên như bồ câu: “Cô cô của con, con cũng hiểu chứ! Rõ ràng cô cô thích Thái phó Tạ Chiêu kia mà!”

Hoàng huynh điềm nhiên đáp: “Cảnh Thần, đừng tưởng phụ hoàng không biết con muốn Tạ Chiêu làm cô phụ của mình để hắn không nghiêm khắc với con nữa - trẫm nói cho con rõ, đừng mơ!”

Thái tử rưng rưng nước mắt: “Nhi thần một lòng một dạ mong cô cô được hạnh phúc, sao phụ hoàng có thể nghĩ xấu cho nhi thần như vậy?”

Đang đối đầu gay gắt, họ chợt phát hiện ta đang lấp ló phía sau rèm hóng chuyện, liền kéo ta ra chất vấn, hỏi ta rốt cuộc thích ai. Ta khẽ khoát tay, đeo túi hành lý trên lưng, tỏ vẻ thần bí rồi lại lần nữa rời khỏi hoàng cung.

Nghe đâu thái tử lần này kiên quyết đối chọi với hoàng huynh. Ta nghĩ, đứa trẻ này đến tuổi nổi loạn sớm ghê!

Nổi loạn thì nổi loạn, nhưng ngươi đừng cứ ba ngày lại gửi thư làm phiền ta được không, nếu giỏi thì đấu với phụ hoàng ngươi ấy.

Thái tử viết trong thư ra trò đáng thương và ấm ức lắm:

"Cô cô, người mau hồi cung đi, không có người phân tán sự chú ý của Thái phó, ta khó sống quá, hu hu…”

Quả thật như lời hoàng huynh nói, hiểu con không ai bằng cha.

Ta vung bút trả lời—---:

“Bổn cung lạc bất tư Thục*.”

(*)Lạc bất tư Thục: vui quên trở về; vui quên nước Thục (Hán Thục sau khi bị diệt vong, hậu chủ Lưu Thiện bị giam lỏng trong kinh thành Lạc Dương của nước Nguỵ. Một hôm, Tư Mã Chiêu mới hỏi ông ta có nhớ Tây Thục không, Lưu Thiện trả lời rằng ‘lúc này đang vui, không còn nhớ chi về Tây Thục nữa)

 

Loading...