Nhược Trân Bảo - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-05-22 10:38:30
Lượt xem: 61
36.
Ta chạy đến lối vào Khôn Ninh Cung thì bị một nhóm thị vệ mặc áo giáp đen chặn lại.
Lòng ta như lửa đốt, suy sụp khóc lớn: “ Ta muốn gặp thái tử ! ta muốn gặp huynh ấy !”
Hắc giáp thị vệ khuôn mặt lạnh lùng, lặp lại nói: “ Nương nương, bệ hạ có lệnh, Thái tử điện hạ bị trọng thương, không ai được phép tiến vào Khôn Ninh cung."
Thái tử bị thương nặng………
Nghe xong, tim ta đau như bị ai đó bắt lấy đau đớn vô cùng, ta đau đến mức không thở nổi: “Thái tử điện hạ bị thương nặng sao ?”
Một vị hắc giáp thị vệ cúi đầu nhỏ giọng nói: “ Vâng, nhưng nương nương, xin người đừng làm khó chúng tôi.”
A tỷ lúc này mới đuổi tới nơi, vội vàng đỡ ta đang lung lay sắp ngã rồi ôm vào lòng, sau đó muốn dìu ta rời đi.
Ta lắc đầu tuyệt vọng, gần như cầu xin tỷ ấy : “ A tỷ, muội không đi, muội không thể đi, muội còn chưa gặp được huynh ấy. A tỷ, muội thật sự không thể đi được đâu.”
Ta thực sự rất rất sợ hãi.
Ta sợ ta sẽ không bao giờ được gặp lại huynh ấy nữa.
A tỷ cũng khóc nức nở, tỷ ấy ôm ta, nghẹn ngào nói : “Trân Trân, thái tử điện hạ sẽ không sao đâu, cát nhân tự có thiên tướng, ngài ấy sẽ không rời xa muội đâu.”
Cuối cùng, ta vẫn bị tỷ ấy đưa đi khỏi Khôn Ninh cung.
37.
Một tháng.
Đúng tròn một tháng.
Thái tử điện hạ vẫn chưa trở lại Đông Cung.
Ba ngày trước, ở ngay lối vào Khôn Ninh Cung, ta đã thả chim nhỏ ra.
Ta đứng nhìn con chim nhỏ bay ra khỏi lồng, vỗ cánh thật mạnh rồi cuối cùng bay trở lại bầu trời xanh.
Điện hạ, huynh có nhìn thấy không ?
Chim nhỏ đã bay ra khỏi bức tường hoàng cung cao vút này rồi.
Trà Đào Cam Sả
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nhuoc-tran-bao/chuong-13.html.]
Hoàng hậu nương nương cũng sắp trở về rồi.
Còn huynh, bao giờ thì huynh mới khỏe lại đây ?
38.
Hoàng hậu nương nương đã thất hứa rồi.
Bà ấy không có quay về.
39.
Kinh thành bắt đầu trận tuyết đầu mùa .
Cuối cùng thì thái tử điện hạ cũng đã quay về rồi.
Cơ thể huynh ấy gầy, cả người đã sút cân rất nhiều .
Điều duy nhất không thay đổi là đôi mắt dịu dàng nhưng kiên định đó.
Ta muốn hỏi huynh ấy dạo này thế nào, nhưng lời đến miếng, cuối cùng vẫn là không thể nói ra.
Sút nhiều cân như thế, làm sao có thể sống tốt được chứ ?
Ta cởi chiếc áo choàng lông cáo của mình, khoác lên người huynh ấy, đau lòng nói : “ Điện hạ, hôm nay trời lạnh như thế, sao huynh lại mặc ít vậy chứ ?”
Cả người ta đều bị Sương Giáng bọc như cái bánh ú rồi, thế mà vẫn còn cảm thấy lạnh.
Rất lâu rồi kinh thành không có lạnh như thế này.
Thái tử điện hạ chỉ mặc một chiếc áo choàng màu xanh lam, cảm giác giống như chỉ cần một trận gió thổi qua liền thổi huynh ấy bay đi luôn vậy.
Thái tử muốn trả lại áo choàng cho ta, ta vội vàng lắc đầu nói : “ Điện hạ, muội không lạnh, bây giờ muội lập tức quay về noãn các ngay !”
Thái tử điện hạ vẫn trả lại chiếc áo choàng cho ta, sau đó nắm tay ta bước nhanh về phía noãn các.
Gió bắc gào thét, ta giấu mặt trong chiếc áo choàng lông cáo, chỉ nghe thấy một giọng nói ngắt quãng theo tiếng gió truyền vào tai:
“Thì ra là gần đến đêm giao thừa rồi nhưng năm nay không náo nhiệt và viên mãn giống như năm ngoái”.
Thái tử điện hạ thở dài.