NHƯỢC NGƯ KÝ - 18
Cập nhật lúc: 2024-10-08 11:16:12
Lượt xem: 1,850
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, một người từ xà nhà bay xuống, tốc độ rút đao rất nhanh, chặt đứt ngay cánh tay cầm d.a.o của Trần thư sinh.
Một bóng người lao đến che mắt ta, ta biết là Dung Nhược đã đến, dù ta đã nhìn thấy tất cả tội ác trên đời này, nhưng hắn vẫn muốn che mắt ta.
"A Thành!" Dung Du điên cuồng lao tới nhưng bị Thường Bạch cản lại, nàng lại muốn tự sát trên thanh kiếm của Thường Bạch, nhưng hắn đã đề phòng, rút kiếm lại.
Dung Du đ.â.m hụt, ngã ngồi xuống đất.
Ta kéo tay áo của Dung Nhược, dù biết hắn sẽ không làm hại Dung Du, ta vẫn muốn nói với hắn rằng, đại tỷ không đáng chết.
Nàng chỉ là vì quá đau khổ, nên đã lầm tưởng Trần thư sinh là chỗ dựa cho tâm hồn mình.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Không phải ai cũng có được may mắn như ta, gặp được một người có thể che chở cả bầu trời cho mình.
Cha ta cũng từ rừng trúc chạy ra, chống nạnh đá vào vai Trần thư sinh hai cú, vẻ mặt rất đắc ý báo công với Dung Nhược: "Con rể hiền, con xem, ta đã nói rồi mà, một người tử tế bỗng nhiên làm chuyện xấu hoặc là giỏi che giấu, hoặc là vì cờ bạc, nợ nần chồng chất. Cha vợ của con cả đời gặp nhiều con bạc nhất. Nhờ A Ngư đã sớm sắp xếp, bảo ta đi điều tra ở mấy sòng bạc, ta đã bắt mấy tên từng đánh bạc cùng gã thư sinh này về đây, nếu không hôm nay con gái ta đã chịu khổ rồi."
Dung Nhược bế ta từ dưới đất lên, ra lệnh cho Thường Bạch báo quan. Thấy ánh mắt ta vẫn dừng lại trên người Dung Du, hắn dừng lại nói: "Trần Ngọc Thành không có được tình cảm của đại tỷ nên ôm hận trong lòng, lại vì nợ nần cờ b.ạ.c mà mạo hiểm, đại tỷ cũng là bị hắn ép buộc, mê hoặc. Hãy kể lại sự thật này với đại nhân họ Trang, và nhờ đại nhân sắp xếp người đến Thúy Ngọc viện đưa t.h.i t.h.ể của nha hoàn Bảo Trân đi. Ta xử lý xong việc nhà sẽ tự mình đến nha môn."
18
Sau sự việc này, Dung Nhược quyết định đổi phủ.
Hai phủ đệ trước đây của nhà họ Dung ngập tràn sát khí và tội lỗi, hắn không muốn con cháu sau này sống ở nơi này.
Đại tỷ không chịu cùng chúng ta dọn đi, nàng nhất quyết muốn đến Vân Hạ Tự trên núi để sống.
Còn Dung phu nhân thì lại muốn ở lại căn nhà cũ.
Người ta nói cặp song sinh thường có cảm ứng với nhau, quả không sai chút nào. Chuyện của đại tỷ thật sự đã chạm đến lòng Dung Nhược, từ đó về sau, hắn thường hay giật mình tỉnh giấc giữa đêm.
Trước đây hắn chăm sóc ta thế nào, giờ ta cũng chăm sóc hắn y như thế.
Có lúc, hắn trách móc ta đầy tủi thân: "A Ngư, nàng đã lừa ta, ta vốn có thể không đau lòng đến vậy, sao nàng nỡ giả vờ không nhận ra ta?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nhuoc-ngu-ky/18.html.]
Trách móc xong, hắn lại tự tìm lý do cho ta: "Ta biết nàng chỉ không muốn đại tỷ bị liên lụy. Nàng ấy là người thân duy nhất của ta, nàng không muốn tỷ ấy đi đến bước cuối cùng. May mà nàng biết giả ngốc, nếu không trước khi ta điều tra ra, Trần Ngọc Thành đã có thể hại nàng rồi."
Thực ra không phải vậy, sau này ta mới biết Dung Nhược và cha ta cùng lúc tra ra manh mối ở sòng bạc. Ta bảo cha ta điều tra chỉ để biết người đứng sau Dung Du là ai, liệu có một ngày nào đó sẽ gây nguy hiểm cho Dung Nhược không.
Nếu có, dù ta có phải giả vờ ngốc nghếch cũng không thể bỏ qua.
Từ sau khi ta mất tích ở Thúy Ngọc viện, dù đó là tỷ tỷ ruột, Dung Nhược cũng không ngừng nghi ngờ.
Chúng ta đều đoán rằng nhân lúc Ninh An Hầu rời phủ, kẻ giấu mặt trong bóng tối sẽ lộ diện.
Hắn lại hỏi: "Sao nàng giả vờ giống thật như vậy, đến mức lừa được cả ta?"
"Trước đây nhà ta có một tên ngốc sống kế bên, mỗi lần hắn lên cơn ngơ ngẩn thì cũng như vậy."
Chân của ta mãi mãi không thể hồi phục hoàn toàn, trường hợp tốt nhất là cần có người dìu thì mới có thể đi lại tập tễnh.
Dung Nhược luôn đi cùng ta một đoạn, rồi lại cõng ta lên lưng.
Hắn biết ta lo sợ cái chân què của mình sẽ trở thành gánh nặng cho hắn.
Ta biết hắn sợ rằng ta vì lý do này mà sẽ rút lui.
Kết hôn đã lâu, nhưng thân thể ta vẫn chưa có chút động tĩnh nào. Ta từng đề cập đến chuyện nạp thiếp, hắn giận đến nỗi trốn trong thư phòng nửa tháng không gặp ta.
Sau đó, ta không dám nhắc lại chuyện này nữa. Có lần nửa đêm tỉnh giấc, ta nhìn thấy hắn tựa đầu bên cạnh, nhìn chăm chú vào ta. Ta hỏi hắn nhìn gì, hắn chỉ nói: "Ta sợ mở mắt ra sẽ không thấy nàng đâu, không dám ngủ."
Dưới sự kiên quyết của ta, cuối cùng hắn cũng tham gia khoa cử, qua được kỳ thi Hương và trở thành cử nhân, nhưng lại giấu ta mà cáo bệnh, không đi tham gia kỳ thi Hội.
Mọi người đều tiếc cho hắn, nhưng hắn lại bảo rằng Dung Nhị quen với lối sống phóng đãng, không thích bị ràng buộc bởi chốn quan trường, nhà họ Dung vốn đã gia tài đồ sộ, thà ở lại Cẩm Thành làm một vị công tử giàu có.
Sau đó, khi cuộc chiến giữa Đại Thố và Bắc Địch lại nổ ra, Dung Nhược đã quyên góp toàn bộ gia sản của mình. Để giảm bớt chi phí, hắn cũng cho giải tán phần lớn hạ nhân.
Sau chiến tranh, vương triều lại thay đổi, triều đình gặp không ít biến động. Khi tin tức Ninh An Hầu qua đời truyền đến, Dung Nhược đã đưa ta chuyển về nông thôn, giao nộp ba phủ đệ của nhà họ Dung cho triều đình.