Những Năm Tháng Ta Bán Đậu Hũ - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-09-15 09:00:15
Lượt xem: 1,523
Ta là con gái của một nhà bán đậu hũ trên một con hẻm ở phía Tây.
Ước mơ lớn nhất đời ta, chỉ là khi những vị Trạng nguyên, Bảng nhãn cưỡi ngựa qua phố, có thể liếc mắt nhìn ta một cái.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Mẹ ta luôn tính gả ta cho con trai nhà hàng thịt họ Trương kế bên.
Nhà họ Trương giàu có, con trai ông ta vạm vỡ, là một tay làm lụng giỏi giang.
Nếu ta lấy hắn, một là không lo thiếu thịt ăn, hai là được làm bà chủ đàng hoàng, chẳng phải sẽ hơn làm Tây Thi bán đậu hay sao.
Nhưng ta không thích lấy con trai của Trương đồ tể, vì ta nhát gan, bất kể là m.á.u heo hay m.á.u gà, hễ thấy m.á.u là ta lại sợ.
Đầu phố phía Đông có một vị tú tài, bất kể mưa gió, ngày nào cũng đi qua con phố dài đến nhà ta mua đậu hũ.
Ta cảm thấy hắn có ý với mình, mỗi lần nói với mẹ như vậy, mẹ ta đều khịt mũi coi thường.
"Có ý với con cái gì, mẹ thấy hắn chỉ là một tên nghèo kiết xác, không mua nổi thứ khác nên ngày nào cũng phải ăn đậu hũ."
"Nhà mình làm đậu hũ bán, chẳng phải cũng ngày nào cũng ăn đậu hũ, chẳng lẽ nhà mình cũng nghèo kiết xác ạ?"
Mẹ cốc mạnh vào đầu ta một cái. "Thịt ngon hay đậu hũ ngon?"
"Đương nhiên là đậu hũ."
Mẹ lại véo mạnh vào m.ô.n.g ta một cái. "Con nhỏ ngốc này!"
Dù vậy, ta vẫn rất mong chờ vị tú tài kia đến mua đậu hũ.
Đậu hũ hai văn tiền một miếng, ta chỉ lấy của hắn một văn, còn tặng thêm nửa bát sữa đậu nành, một văn còn lại, ta nhờ hắn dạy ta viết chữ.
Chữ đầu tiên tú tài dạy, là chữ "我" (Ta).
Ta bị chữ này làm cho choáng váng.
Nhưng tú tài nói, "Chữ "Ta" mà còn không học được, thì làm sao học làm người?"
Cũng phải.
Hắn nói có lý.
Thế là, ngày hôm đó ta thắp đèn dầu viết đến canh ba, mới miễn cưỡng viết ra được chữ "Ta" tạm coi là ra hồn.
Chữ thứ hai tú tài dạy ta, là chữ "人” (Người).
Ta vui mừng khôn xiết, chữ "Người" một nét sổ một nét phẩy, vô cùng đơn giản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nhung-nam-thang-ta-ban-dau-hu/chuong-1.html.]
Tú tài lại nói, "Làm "Người" thì đơn giản, cái khó ở đây là làm "Ta"."
Thôi được.
Hắn là tú tài, hắn nói gì cũng đúng.
Tú tài ngày nào cũng đến, chỉ không đến vào mùng một và ngày rằm, ta hỏi hắn mùng một và ngày rằm đi đâu, hắn không nói.
Dù sao, nếu tú tài thi đỗ Trạng nguyên, Bảng nhãn thì tốt rồi, sau này hắn cưỡi ngựa qua, sẽ không chỉ đơn giản là liếc mắt nhìn ta nữa.
Nhà ta thậm chí có thể treo biển - "Tiệm đậu hũ Trạng nguyên".
Cũng không rõ là ngày nào, dù sao cũng không phải mùng một hay ngày rằm, tú tài không đến.
Ta ngồi trong tiệm đợi hắn rất lâu, đợi mãi cho đến giờ giới nghiêm.
Mẹ nói, có lẽ hắn nhớ nhầm ngày.
Ngày hôm sau, tú tài vẫn không đến.
Một người dù có nhớ nhầm ngày đi chăng nữa, cũng không thể nào nhớ nhầm hai ngày liền.
Ngày thứ ba, ta gói ba miếng đậu hũ cùng nửa bát sữa đậu nành bằng lá chuối, đi qua con phố dài đến đầu phố phía Đông, tìm đến nhà tú tài, nhà tú tài trống không, chẳng có gì cả.
Hàng xóm nói hắn đã c.h.ế.t rồi.
Ta sững sờ, sao lại chết?
Hàng xóm nói, hắn vì cô nương tên Như Ý ở lầu Xuân Phong, đánh nhau với công tử nhà người ta, bị đánh chết.
Như Ý cô nương ở lầu Xuân Phong là hoa khôi, chỉ tiếp khách vào mùng một và ngày rằm.
Nghe xong những lời ấy, nước mắt ta cứ thế chảy vào trong tim.
Hóa ra những lời mẹ nói đều đúng cả.
Chàng tú tài ngày ngày đến mua đậu phụ, đâu phải là vì có ý với ta.
Hắn chỉ là một kẻ nghèo hèn mà thôi.
Không chỉ nghèo hèn, hắn còn là một kẻ ngốc!
Hắn gầy gò ốm yếu như que củi, chẳng phải bị người ta đánh một cái là mất mạng hay sao?