Nhục quá, đi xem mắt mà gặp phải đối thủ hồi cấp ba - Ngoại truyện 1
Cập nhật lúc: 2024-06-11 22:45:42
Lượt xem: 1,744
Ngoại truyện 1: Góc nhìn nam chính
01.
Từ khi tôi còn nhỏ, bố tôi đã luôn ép tôi học hành chăm chỉ, thi phải đứng hạng nhất.
Ông ấy đưa sao kê thẻ tín dụng của mẹ tôi cho tôi xem.
“Con trai, con nhìn này. Mẹ con mua túi với đồ dưỡng da hết của bố mấy triệu lận đấy.”
“Bây giờ nuôi vợ tốn lắm.”
“Con phải học hành cho giỏi, nếu không ông nội con sẽ không giao tập đoàn Thẩm Thị cho con, sau này con làm gì có tiền nuôi vợ.”
Từ lúc tôi còn nhỏ, bố tôi đã dùng mọi cách để khiến tôi học hành bất chấp.
Tôi đặt bài thi thử đang ôn trong tay xuống bàn, tranh thủ ngước mắt lên liếc bố mình một cái, bực bội nói: “Ai bảo bố chọn một bà vợ thích tiêu hoang cơ?”
Bố tôi dí tay lên đầu tôi một cái rồi lườm: “Chính vì bố học dốt, nên trong giới nhà giàu chỉ có bình hoa như mẹ con mới đồng ý gả cho bố thôi.”
Ông ấy xoa xoa đầu tôi, quay lại chủ đề chính, cười nói: “May mà con di truyền ngoại hình của mẹ con và trí tuệ cách một đời của ông nội con. Chỉ cần con liên tục thi được hạng nhất, nghe lời ông nội, sau khi tốt nghiệp con sẽ có một mối liên hôn, có nhà vợ thế lực hùng hậu trợ giúp. Ông cụ mà vui, chắc chắn sẽ giao tập đoàn Thẩm Thị cho con. Nửa đời sau của bố nhờ cả vào con đấy nhé.”
Tôi: “...”
Ông nội tôi có 8 người con và 15 đứa cháu, ngày nào trong nhà cũng như hiện trường cung đấu.
Bố tôi hồi xưa không muốn thức khuya thi được hạng nhất, vào được đại học Q, nên cứ sớm chiều thao túng tôi thi vào đại học Q.
Coi tôi như người trả nợ cho ông ấy vậy.
Nếu chỉ bố mẹ tôi coi tôi là người trả nợ thì còn đỡ.
Cả ông bà nội tôi cũng vậy cơ!
Lần nào có tiệc của các gia tộc lớn trong giới hào môn, họ đều bắt tôi mặc một bộ vest bó chặt vào người, đeo lên lớp mặt nạ phù phiếm, cười cười nói nói những điều vô nghĩa với đám con cháu nhà giàu. Tôi cũng đến chịu.
Nhìn những doanh nhân nổi tiếng lên đồ bảnh bao, cười nói trong bữa tiệc, ra vẻ bàn chuyện làm ăn, sau lưng lại luôn tìm cách thôn tính nhau.
Tôi thật sự cảm thấy cuộc đời thế này rất vô nghĩa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nhuc-qua-di-xem-mat-ma-gap-phai-doi-thu-hoi-cap-ba/ngoai-truyen-1.html.]
Ông nội bảo tôi hãy theo đuổi người giàu có nhất trường, Từ Nghiên.
Vào buổi tiệc sinh nhật 15 tuổi của Từ Nghiên, những người có tiếng trong hội con nhà giàu cũng xuất hiện. Ai nấy đều quần là áo lượt, quỷ kế đa đoan.
Ông ta đẩy tôi về phía trước, nói với tôi bằng giọng điệu trịch thượng: “Đi đi. Thẩm Thị nhà mình và Châu Thị, ai giành được quyền hợp tác với Từ Thị trước thì phải xem cháu với Châu Đình ai theo đuổi được tiểu thư nhà họ Từ trước. Dạo này Từ lão gia bắt đầu tìm cháu rể tương lai rồi đấy.”
Tôi quay đầu lại, thấp giọng cãi: “Ông nội, cháu không phải trai bao, ông thích phục vụ thì ông đi mà làm. Dù sao ông cũng đã cưới tới bà thứ sáu, giờ thêm một bà nữa là vừa đủ quay vòng một tuần đấy.”
Mới cãi được hai câu đã thấy một chàng trai mặc vest đen lại gần Từ Nghiên mặc một bộ váy dạ hội cổ V khoét sâu, trang điểm đậm, cầm một ly sâm panh.
Cháu đích tôn của nhà họ Châu, Châu Đình mở một chiếc hộp nhung màu xanh lam như dâng bảo vật lên trước mặt Từ Nghiên, sau đó lấy một sợi dây chuyền đính kim cương trắng làm quà sinh nhật rồi tự tay đeo lên cổ Từ Nghiên.
Những viên kim cương to như quả trứng cút đang tỏa sáng rực rỡ, kéo dài từ cổ đến bụng, ít nhất cũng phải 100 triệu.
Đôi mắt Từ Nghiên lập tức sáng lên, mỉm cười chấp nhận lời mời của Châu Đình rồi cùng đi tới sàn nhảy, thực hiện một điệu Valse dành cho hai người.
Tôi nhướng mày với ông nội: “Nhà họ Châu còn có tài lực hùng hậu hơn nhà họ Từ kìa. Ông cũng có thể suy xét Châu Đình đó?”
Ông nội tôi giận đến mức gõ gậy xuống đất:
“Cút.”
Cuối cùng tôi cũng được thoát khỏi buổi tiệc hào môn nhàm chán ấy như ý nguyện.
Vừa hay đủ thời gian để cởi vest, đổi sang đồ chơi bóng rổ, tới sân bóng rổ dưới nhà Lục Dã để đấu vài trận với cậu ấy.
Nào ngờ có một KOL nào đó đi ngang qua quay được video bọn tôi chơi bóng, đăng lên nick của cô ấy.
Trong một tuần, số lượng like vượt 3 triệu, tăng 1 triệu follow, còn lên top trending.
Tôi cũng mới biết vào buổi tối mà Từ Nghiên tới nhà tôi.
Chủ nhật tôi tới nhà Châu Dã chơi game, vừa về tới nhà đã thấy Từ Nghiên đang dỗ ngọt ông nội tôi ở phòng khách, bố mẹ tôi cười tít cả mắt.
Thì ra trước khi tôi về, Từ Nghiên mới tặng cho ông nội tôi một bức tranh do chính Tề Bạch Thạch vẽ, giá trị lên tới 400 triệu.
Ngoài ra còn có một miếng ngọc 100 triệu cho bố tôi và 6 chiếc túi Hermes Birkin cực mới, trị giá 30 triệu cho mẹ tôi.
Tôi quay người muốn lên lầu về phòng nhưng lại bị ông nội cản lại.
Ông nội vui vẻ tự hào nói: “Hai mươi ngày nữa là tới kỳ thi cấp ba rồi. Từ Nghiên nói, con bé đặc biệt tới nhờ cháu phụ đạo cho con bé.”