NHƯ Ý HÀNG YÊU - HOÀNG TIÊN - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-23 19:46:52
Lượt xem: 422
Chúng tôi đã nói dối chúng tôi là đồng nghiệp, đến đây để thăm cô ấy, bố mẹ cô ấy lập tức bật khóc.
Tưởng Thiếu Thiên ở bên ngoài an ủi bọn họ, tôi vào phường một mình.
Trịnh An Kỳ nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Các hộ lý tới tới lui lui xung quanh.
Tôi bình tĩnh đi đến giường bệnh, đưa tay ra tạo một Tìm Linh Quyết ném vào cơ thể cô ấy...
Khi ra khỏi bệnh viện, Tưởng Thiếu Thiên hỏi tôi: “như thế nào rồi?”
“Giác hồn cùng sinh hồn đã mất, chỉ còn lại tinh hồn duy trì sự sống."
Con người có ba hồn bảy phách, ba hồn là tinh hồn, giác hồn và sinh hồn.
Nếu tinh hồn của một người bị mất thì người đó sẽ không sống sót, nhưng điều này không xảy ra với giác hồn và sinh hồn. Nếu giác hồn mất đi năm giác quan sẽ mất cảm giác, sinh hồn mất tinh thần sẽ dần dần chán nản, cuối cùng chìm vào giấc ngủ sâu.
Bây giờ có thể xác định, nhất định có yêu tà quấy phá.
"Chúng ta nên làm gì bây giờ?" Tưởng Thiếu Thiên hỏi tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn mặt trời lên cao, sờ bụng: “Chúng ta đi ăn trước đi, tôi đói muốn ch. ế. t rồi.”
Tưởng Thiếu Thiên:...
Tùy tiện tìm một quán ăn nhỏ bên đường, sau khi ăn xong ba bát cơm, cuối cùng tôi cũng hài lòng.
Ting ting ting - Điện thoại rung lên.
Tôi thản nhiên liếc nhìn.
[Giang tiên sinh, người phụ trách cuộc thi tuyển chọn, muốn kết bạn với bạn.]
Tưởng Thiếu Thiên tò mò: “Chị Như Ý, sao chị lại cười?”
Tôi cầm điện thoại trước mặt cậu lắc lắc.
"Tôi đang cười, cá đã cắn câu."
Tương tự như cách đối xử của Trần Linh, Giang tiên sinh đã hứa trả 3.000 tệ phí hoạt động.
Sự kiện dự kiến diễn ra vào 7h tối mai.
Giọng điệu của hắn thoải mái, lời nói cũng rất quen thuộc, thoạt nhìn là một người đã trải đời nhiều.
Tôi có chút xấu hổ: “Nhưng tối mai tôi có lớp…”
Hắn không coi trọng chuyện đó: “Bạn học Vân, các môn học đại học đều như nhau, tìm người học thế cũng không phải là vấn đề lớn, hoặc chỉ xin nghỉ ốm thôi.”
Tôi vẫn không đồng ý, do dự hồi lâu mới nói: “Tôi thực sự lo lắng vì lương của anh cao như vậy, không phải lừa đảo chứ?”
Giang tiên sinh có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn: “Thành thật mà nói chúng tôi thấy bát tự của bạn tốt nên là người đầu tiên liên lạc với bạn. Nếu bạn gặp khó khăn như vậy, quên nó đi tôi sẽ tìm người khác."
Tôi vội vàng nói: "Chờ một chút!"
Tôi làm bộ xấu hổ nói: "Thật ra tôi cũng muốn tìm công việc cho bạn trai mình. Có anh ấy đi cùng, tôi thấy yên tâm hơn."
“Anh không phải còn tuyển chú rể chuyên nghiệp sao? Anh có thể để anh ấy thử không?"
Bên kia im lặng vài giây, sau đó hắn nói: “Gửi cho tôi bát tự của cậu ấy, tôi sẽ kiểm tra trước.”
Sau khi cúp điện thoại, tôi lại chế ra một bát tự khác và gửi cho hắn.
Trong cuộc gọi, tôi có thể cảm giác được hắn khá lo lắng, như thể sợ tôi sẽ bỏ chạy.
Trong trường hợp này, tôi tin hắn sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng mọi điều kiện mà tôi đưa ra.
Tưởng Thiếu Thiên đứng bên cạnh tôi gãi đầu: “Chị Như Ý, chị không phải muốn tôi làm chú rể chuyên nghiệp phải chứ? Tôi không nghĩ là tôi…”
Tôi nhàn nhạt liếc nhìn cậu: “Cậu nghĩ anh rể của cậu đã c.h.ế.t rồi à?”
5.
Tối hôm đó chúng tôi trở lại trường, nghỉ ngơi tốt một đêm.
Khi trở về ký túc xá, tôi nghe thấy tiếng thì thầm ở ký túc xá bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nhu-y-hang-yeu-hoang-tien/chuong-2.html.]
“Mấy ngày trước tôi đã nói với các cậu, Trần Linh đang làm một số việc phi pháp ở bên ngoài.”
“Các cậu xem, tối nay đã gần mười một giờ rồi, cậu ấy vẫn chưa về ký túc xá.”
“Cậu ấy còn không biết xấu hổ tranh giành trợ cấp cho học sinh nghèo với chúng ta, thật vô liêm sỉ.”
Tôi dừng bước, quay lại xem.
Họ không ngại nói xấu ai. Cánh cửa ký túc xá mở rộng và mọi người đều bận rộn với công việc riêng của mình.
Người lên tiếng tên là Vương Nhiễm, cô ta bình thường thoạt nhìn có vẻ là người thành thật, nhưng không ngờ ở sau lưng lại là người nói xấu người khác rất nhiều.
Tôi giơ tay lên gõ cửa phòng họ.
“Mọi người, tạo khẩu nghiệp sẽ bị báo ứng.”
Vương Nhiên sắc mặt thay đổi, cúi đầu không nói nữa.
Tôi khịt mũi một cái rồi quay người đi về phòng mình.
Trở về ký túc xá, vừa tắm xong thu dọn đồ đạc, đang nằm trên giường thì nhận được tin nhắn của Vương Nhiễm.
[Như Ý, cậu có biết gần đây Trần Linh đang làm gì không? Làm thế nào cậu ấy có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?]
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
[Cậu có thể nói cậu ấy giới thiệu cho tôi được không?]
Tôi: "..."
Không nói nên lời, thực sự cạn lời.
Tôi nhanh tay gửi một tin:
[Không, ngày mai tôi sẽ đi làm công việc đó, tôi sợ cậu sẽ lấy việc của tôi.]
Sau đó chặn người này và xóa một con rồng.
Giữ thông tin liên lạc của kẻ ngốc sẽ làm ô nhiễm điện thoại của bạn.
6.
Tối ngày hôm sau, chúng tôi đến Long Môn cổ trấn lúc 6h30.
Lâm Nguyện đứng ở bên cạnh tôi có chút do dự.
Nói cho cùng đây là lần đầu tiên cậu ấy đi theo chúng tôi để phục yêu.
Chồng tôi, Long Vương Minh Uyên vào 300 năm trước vì thiên hạ trừ yêu mà vô tình bị yêu khí nhập thể, mười đại linh môn đã phong ấn anh ấy dưới núi Đông Sơn.
Cách đây không lâu, lão tiền bối sống thọ của La gia ở Thanh Thành đã qua đời, phong ấn bắt đầu buông lỏng, một sợi yêu phách của Minh Uyên đã được giải phóng, nên cố cư trú trong cơ thể của nam sinh Lâm Nguyện này.
Họ cũng đã đạt được thỏa thuận, thân thể này ban ngày thuộc về Lâm Nguyện, ban đêm thuộc về Minh Uyên.
Đợi không lâu thì cuối cùng vị Giang tiên sinh kia cũng đến.
"Cô chính là bạn học Vân à?" Đôi mắt hắn sáng lên khi nhìn tôi.
Tôi mỉm cười chỉ vào Lâm Nguyện: “Đây là bạn trai của tôi.”
Giang tiên sinh nhìn từ trên xuống dưới rồi nói: “Thật đẹp trai, rất lịch sự.”
Hắn cúi đầu nhìn đồng hồ: “Đã đến giờ rồi, chúng ta đi thay quần áo trước nhé?”
Hắn dẫn chúng tôi đi vòng trái, vòng phải quanh cổ trấn, cuối cùng đi qua một con hẻm để đến một tòa nhà.
Tòa nhà trông giống như một tòa nhà kiểu Huệ Châu từ lâu đời, những bức tường trắng được bao phủ bởi hoa văn màu đen và rêu mọc trên nền gạch xanh, nhìn rất cổ quái.
Giang tiên sinh dừng lại trước cổng. "Bạn học Vân, cô vào trước đi, sẽ có người dẫn cô đi. Tôi có việc khác phải làm, tôi phải rời đi trước."
Nói xong, hắn bước tới gõ cửa.
Sau khi có tiếng xào xạc ở cửa, hắn ta lập tức quay người bỏ chạy.
Có vẻ như tôi sẽ gặp phải điều gì đó khủng khiếp trong giây tiếp theo.
Tôi và Lâm Nguyện đứng trước cửa.