NHƯ Ý HÀNG YÊU -CỐT YÊU - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-29 20:51:17
Lượt xem: 207
Cậu ấy kinh hãi quay lại nhìn tôi: “Chị Như Ý, thứ đó… ở đâu?”
Tôi lập một trận Tìm Linh Trận và lục soát toàn bộ ngôi nhà.
Tưởng Thiếu Thiên trầm giọng nói: "Vẫn còn ở đây."
Sắc mặt Tưởng Thiếu Thiên tái nhợt, vô thức tiến lại gần tôi.
Dáng vẻ này của cậu ấy, khiến ba người bạn có chút không vui.
"Tưởng Thiếu Thiên, cậu không nghĩa khí, chúng tôi tới chúc mừng sinh nhật cậu, cậu vì cái gì không vui?"
"Đúng vậy, cậu quá để ý đến chị gái mình."
"Chúng ta vẫn là bạn bè sao?"
Tưởng Thiếu Thiên lập tức gật đầu hai cái lớn.
Cậu không thể không phân tâm, thuyết phục họ nhanh chóng rời đi.
"Thực xin lỗi, tôi có chuyện quan trọng muốn cùng chị gái thương lượng, ngày khác nhất định đãi các cậu ăn cơm! Các cậu quyết định địa điểm đi!"
Ba người nhìn mặt nhau, không nói gì cả.
"Vậy được rồi."
"Chúc mừng sinh nhật cậu."
"Chúng ta hẹn vào một ngày khác nhé."
Bọn họ vừa nói vừa bước ra khỏi cửa.
Tưởng Thiếu Thiên đang định thở phào nhẹ nhõm thì tôi lại bước tới, dừng lại trước mặt ba người họ.
“Chờ một chút.” Tôi đưa tay đóng cửa lại.
Đôi mắt lần lượt quét qua ba người họ.
“Ra khỏi đây đi, đừng ép tôi dùng Phục Yêu Kính nhìn từng người một.”
“Ta sợ thân hình nhỏ bé của ngươi chịu không nổi.”
4.
Ba người họ nhìn nhau, trên mặt đầy bối rối.
Một người trong đó quay đầu nhìn về phía Tưởng Thiếu Thiên, đưa tay gõ gõ đầu cậu ấy: "Thiếu Thiên, chị gái của cậu ở đây hình như có gì đó không đúng."
Tưởng Thiếu Thiên cũng kinh ngạc nhìn tôi: "Chị Như Ý, chị vừa nói cái gì vậy?"
Tôi đem cậu ấy lại lùi lại vài bước.
Nghiêng đầu lại nhỏ giọng nói: “Cốt yêu là người giỏi nhất về thuật gắn xương. Nó sẽ tự bám vào xương sống của người sống và điều khiển hành vi của người sống.”
Mới vừa rồi vào cửa, cốt yêu trong nháy mắt biến mất, theo lý mà nói, tôi sẽ không thể nào không phát hiện ra."
"Vậy tôi đoán bây giờ nó đã bám vào một trong những người bạn của cậu."
Tưởng Thiếu Thiên nghe vậy liền kinh hãi, bước một bước lớn về phía trước dừng lại trước cửa.
Ánh mắt cậu quét qua ba người: “Chị gái tôi nói đúng, bây giờ các cậu không thể rời đi.”
Cậu không chỉ đóng cửa lại, còn tìm mấy chiếc thắt lưng, chuẩn bị trói họ lại.
Ba người đều kinh hãi: "Tưởng Thiếu Thiên! Cậu điên rồi sao?"
Biểu tình của cả ba người không một chút sơ hở.
Tôi thở dài, ngăn Tưởng Thiếu Thiên lại. “Quên đi, ngay cả Phục Yêu Kính cũng không dọa được nó, huống chi là thắt lưng bị trầy da của cậu.”
“…”
Tôi hắng giọng, chậm rãi ngồi xuống ghế sô pha.
"Đã không muốn ra ngoài, vậy chúng ta trực tiếp nói điều kiện đi, ngươi muốn thế nào?"
"Ngươi phải nói cho chúng ta biết, chúng ta mới có thể giúp ngươi, đúng không?"
Ba người kia, tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi khá bối rối.
Nhưng một lúc sau, một cô gái hét lên: "Trần Tư Tề, cậu cười cái gì?"
Một người khác cũng kinh hãi nhìn thiếu niên: "Cậu cười quái dị quá..."
Trần Tư Tề không để ý tới bọn họ, quay đầu nhìn về phía tôi: "Đại sư Như Ý, thật sảng khoái.”
Tôi nhìn hắn không nói chuyện.
Tưởng Thiếu Thiên cũng ngây ngẩn cả người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nhu-y-hang-yeu-cot-yeu/chuong-2.html.]
Liền đơn giản như vậy.
Cậu ấy lấy lại tinh thần, chỉ vào Trần Tư Tề lắp bắp nói: “hắn, hắn ở kia, chị Như Ý mau thu hắn.”
Tôi mím môi, bảo Tưởng Thiếu Thiên đưa hai người kia ra ngoài.
Không phải là tôi muốn không thu phục hắn, mà là làm không được.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Cốt yêu khó giải quyết ở chỗ, một khi hắn bám vào xương sống của người sống, nó tương đương với việc sống c.h.ế.t cùng với hắn ta.
Mọi thuật pháp hoặc pháp khí sẽ không còn tác dụng.
Trong thời cổ đại hỗn loạn, có thể dễ dàng nói rằng thà dùng gậy gi. ế. t một người còn hơn gi. ế. t một nhóm người.
Vào thời điểm đó, những người bị cốt yêu chiếm hữu đều được coi là đã ch. ế. t.
Trước đây tôi đã nói sử dụng Phục Yêu Kính chỉ là để hù dọa nó mà thôi.
Nhưng bây giờ trong một xã hội văn minh, nếu có người ch. ế. t không có lý do thì sao?
Tôi không muốn được mời uống trà.
Tôi liếc nhìn Trần Tư Tề không nói nên lời.
Trần Tư Tề nhìn tôi mỉm cười, sau đó cúi người chắp tay chào: “Tiểu sinh Hà Sinh, bái kiến cô nương.”
Ồ.
Thoạt nhìn là một con cốt yêu đã già rồi.
5.
Khi Tưởng Thiếu Thiên trở lại, Trần Tư Tề vừa giới thiệu xong.
Tôi nhắc lại cho cậu ấy một cách ngắn gọn.
"Hắn tên là Hà Sinh, một ngàn năm trước hắn là một tú tài."
Nói xong nhìn về phía Hà Sinh: "Nói đến đây, tôi muốn hỏi một việc."
Hà Sinh gật đầu: "Cô nương, xin cứ hỏi."
Tôi ngước mắt nhìn về phía hắn: "Bà nội của bạn học Lục Khả lớp tôi, có phải do ngươi giở trò quỷ?”
Hắn mỉm cười nói: "Đúng vậy."
"Bà ấy đã bị liệt nhiều năm, đã cạn kiệt sức lực, tôi đã dùng thuật gắn xương, cho bọn họ sống vui vẻ mấy ngày, cũng là chuyện tốt.”
Tôi lạnh lùng nhìn hắn: “hiện tại thì sao?”
Cốt yêu rời khỏi cơ thể, vậy bây giờ bà nội Lục Khả đã ra sao?
Hạ Sinh thở dài: “Không còn nhiều thời gian.”
Im lặng một lúc, tôi hỏi hắn: "Sao ngươi lại đến đây?"
Hắn cười nói: "Tôi đến đây để tìm một thứ?"
Hà Sinh nhìn Tưởng Thiếu Thiên nói: "Vị công tử này, mấy ngày có phải mang về một tượng gốm?"
Tưởng Thiếu Thiên sửng sốt. “Tượng gốm?”
Cậu suy nghĩ một chút, đi thẳng vào phòng ngủ, từ trong tủ trong phòng ngủ lấy ra một chiếc hộp.
"Là cái này à?"
"Tôi đã đến một cuộc đấu giá một tuần trước và rất thích một bức tượng nhỏ bằng gốm hoa văn rất đẹp. Tôi mua nó vì nó trông rất đẹp."
Cậu ấy mang chiếc hộp đến, mở nó ra trước mặt chúng tôi.
Bên trong là một bức tượng hoa văn sống động như thật, màu sắc và hình dáng được bảo quản tốt, quả thực rất đẹp.
Hà Sinh nhìn một cách mê mẩn: “Chính là nó… là đồ của tôi.”
Tưởng Thiếu Thiên sắc mặt tối sầm: “Cái gì của ngươi?”
“Tôi bỏ ra hai triệu tệ để mua cái này!”
Của ta, một ngàn năm trước, vừa mới đánh mất. . . "
Nghe thấy bọn họ cãi nhau, tôi đau đầu không nhịn được kêu lên: "Được rồi, đừng cãi nữa!"
Tôi chỉ vào Tưởng Thiếu Thiên: "Cậu, đưa hắn cái này đi, tôi sẽ về Tưởng gia để giải thích với ông nội của cậu."
Tôi lại chỉ vào Hà Sinh: “Ngươi, hãy nhận bức tượng gốm này, sau đó ra khỏi cơ thể của Trần Tư Tề, đi lại đây."
Sau khi ra ngoài, tôi sẽ thu ngươi!
Đêm đã khuya, tôi buồn ngủ quá…
Nhưng vừa nói xong, tôi nghe thấy cả hai đều đồng thanh: “Không.”
Tôi sửng sốt quay lại nhìn Hà Sinh.