Như tơ liễu bay trong gió - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-09-20 21:35:15
Lượt xem: 394
20.
Phong Kỳ rót hai cốc nước ấm cho tôi và Liễu Nhứ.
"Có việc gì thì cứ nói ở đây, tôi cũng muốn nghe." Phong Kỳ ngồi bên cạnh tôi nói, nhìn về phía Liễu Nhứ đối diện.
Liễu Nhứ nhịn không được tức giận lên tiếng trước: "Anh Phong Kỳ, giữa anh và Vi Nhược rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"
"Bố mẹ sắp xếp kết hôn." Phong Kỳ nói ngắn gọn.
Liễu Nhứ gần như bật khóc. Cô cao giọng chất vấn: “Nhưng ngay từ đầu chúng ta đã thỏa thuận rằng sau khi em học xong anh sẽ cưới em mà.”
"Tôi chưa từng hứa gì với cô cả." Câu trả lời của Phong Kỳ vẫn ngắn gọn, xúc tích.
Tôi nhìn thấy tay Liễu Nhứ ôm chặt chiếc cốc, đầu ngón tay có chút trắng bệch.
"Vậy anh cùng em ấy là chuyện gì xảy ra? Tại sao anh lại âm thầm cưới nó?" Liễu Nhứ dùng sức hỏi.
Phong Kỳ cau mày sửa lại: "Cô ấy có tên, cô ấy là Phong phu nhân Liễu Vi Nhược, cũng là em họ của cô đấy !"
Liễu Nhứ cười lạnh: "Anh đã biết cô ấy là em họ của em, sao anh còn thích cô ấy sau khi hứa hẹn với em?!"
"Tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi." Phong Kỳ không nhịn được lạnh lùng cau mày,
"Sáu năm trước, cô cố ý nói trước mặt tôi nói rằng Nhược Nhược có người yêu, nói bóng nói gió rằng không muốn tôi làm việc ác chia uyên rẻ thúy , ám chỉ với tôi rằng nếu hai nhà Phong Liễu kết thông gia thì tôi chỉ có thể cưới cô thôi. Nhược Nhược đã có người mình thích rồi, tôi không còn quan tâm và cũng không thích lãng phí thời gian vào những chuyện này nữa . Nếu bố mẹ tôi bảo tôi cưới cô, thì tôi sẽ cưới”.
Phong Kỳ ôm tôi vào lòng , trầm giọng nói: “Nhưng bây giờ bố mẹ hai bên đã sắp xếp cho tôi và Nhược Nhược cưới nhau, chúng tôi đã kết hôn rồi. Cuộc hôn nhân này hai nhà đều rất vui mừng, tôi không bao giờ muốn ly hôn với vợ tôi cả. Nếu cách cư xử trước đây của tôi đã khiến cô hiểu lầm thì tôi xin lỗi cô!”
Có lẽ trước giờ tôi chưa bao giờ nghe Phong Kỳ nói nhiều như vậy.
“Anh được lắm!,” Liễu Nhứ cười lạnh, chỉ tay về phía tôi: “Lưu Vi Nhược,trước nay cô luôn biết tôi thích Phong Kỳ mà!”
Tôi chỉ biết im lặng.
Liễu Nhứ vẫn tiếp tục độc thoại: “ Lúc mười lăm tuổi,cha mẹ tôi đều qua đời, tôi được đưa đến nhà họ Liễu các người ở Nam An. Cảm giác ở dưới mái nhà của người khác khiến tôi không thở nổi. Thậm chí trong lúc đó tôi từng nghĩ mình sẽ kết thúc cuộc sống ở đây thôi”.
Đôi mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi, đầy chân thành, cầu xin: "Tôi không nợ gì của nhà cô cả.Tốt nghiệp xong , tôi bèn ra nước ngoài một mình. Tôi chưa bao giờ quay trở lại nhà của cô sau nhiều năm."
Tôi lặng lẽ liếc nhìn Phong Kỳ, giữa lông mày anh vẫn hiện lên vẻ lạnh lùng, dường như anh không hề bị lay động bởi lời nói của Liễu Nhứ.
"Liễu Vi Nhược, xuất thân của cô tốt hơn tôi nhiều, cho nên cô có thể nhờ bố mẹ của mình sắp xếp mà dễ dàng cưới Phong Kỳ. Nhưng tôi thì không thể như thế, tôi phải vô cùng nỗ lực mới có thể đứng chung với anh ấy, tôi vẫn luôn nhường cho cô tất cả , nhưng bây giờ ai sẽ trả cho tôi quãng thời gian sáu năm thanh xuân cơ chứ?”
…Vậy hóa ra Liễu Nhứ không coi nhà tôi là gia đình của cô ấy, nên mới sáu năm biền biệt ở nước ngoài không về.
Tôi không khỏi kích động: "Liễu Nhứ, chị nói như vậy có phải là quá có lỗi với bố mẹ tôi không? Sau khi dì dượng mất, bố mẹ tôi đã đưa chị về nhà chăm sóc. Bố mẹ tôi lo lắng chị sẽ không theo kịp việc học nên đã gửi chị đến một trường học dành cho giới thượng lưu mà tôi đang học. Chị nói rằng chị muốn học vẽ, chị có thấy bố mẹ tôi nói “ Không” với chị bao giờ chưa!"
Càng nói tôi càng tức: “Sau này chị đi du học, bố mẹ tôi lo chị không đủ tiền chi tiêu nên hàng tháng đều chuyển tiền đều đặn vào thẻ của chị. Chị có dám nói với tôi chị không hề đụng đến một đồng một cắc trong số tiền này không?!”
"Vậy cô luôn cảm thấy tôi mắc nợ gia đình cô đúng không?!" Liễu Nhứ gần như hét lên với tôi: "Cô cho rằng Phong Kỳ cưới cô là chuyện đương nhiên sao? Ngoại trừ xuất thân gia thế giàu có ra, cô có gì để xứng với anh ấy sao?!"
"Liễu gia chính là chỗ dựa của cô ấy, là nhà của cô ấy. Đừng có nói cái gì mà ‘trừ bỏ gia thế ' với tôi." Tôi chưa kịp phản bác thì Phong Kỳ đã lên tiếng.
Lần đầu tiên tôi thấy anh ấy sắc bén, dọa người như vậy .
21.
“Chỉ vì một câu nói đơn giản vì cô ấy là con gái Liễu gia mà các người thể tước đoạt đi sáu năm thanh xuân của tôi. Tuổi thanh xuân của con gái là vô giá các người biết không?”
Tôi không giỏi tranh cãi với người khác, nhưng lúc này lại nhịn không được: “Sáu năm qua là chị tự suy diễn, sao có thể đổ lỗi cho chúng tôi được?”
"Bởi vì sự do dự không quyết đoán của anh ấy, mà tôi đã đợi anh ấy sáu năm, anh ấy không nên chịu trách nhiệm chút nào sao?"
"Đủ rồi." Phong Kỳ ngắt lời Liễu Nhứ đang kích động, "Đừng tưởng tôi không nói có nghĩa là tôi không biết gì cả.Tôi nghĩ quá nhẫn khi công khai điều này đối với một cô gái. ”
Tôi ngước lên nhìn anh, chờ đợi anh nói câu tiếp theo.
Phong Kỳ liếc nhìn Liễu Nhứ và nói: "Không phải là cô chưa bao giờ trở lại Trung Quốc. Bốn năm trước, cô mang t/hai đứa con của giáo sư hướng dẫn. Bởi vì ở nước ngoài quá trình quá rắc rối, cô đã chọn quay trở lại Trung Quốc để phá t/hai đúng không?"
Trời ơi, tôi đang nghe cái gì đây, đây là đâu, tôi là ai? !
…Tôi sốc đến mức ngã xuống đất và nhìn trân trân vào Liễu Nhứ.
Vẻ mặt của Liễu Nhứ cứng lại với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Một lúc sau, chị ta nói bằng giọng khàn khàn: “Đó chỉ là ngoài ý muốn… Tôi muốn xin học bổng, nhưng giáo sư lại lấy này làm cớ sử dụng quy tắc ngầm với tồi,tôi hận anh ta đến thế, làm sao tôi có thể giữ con của anh ta được?”.
"Lúc tôi đã đến dự lễ tốt nghiệp của cô ba năm trước, cô có nói như vậy đâu, cô rất thân thiết với anh ta còn giới thiệu với tôi anh ta là người hướng dẫn của cô cơ mà." Những lời Phong Kỳ nói ra như những con d.a.o sắc nhọn c.h.é.m vào Liễu Nhứ,
"Hay cô mắc phải hội chứng Stockholm?”
"Tôi..." Sắc mặt của Liễu Nhứ vô cùng tái nhợt.
"Đừng hiểu lầm, tôi không thích đi sâu vào chuyện riêng tư của người khác. Tất cả những thứ mà cô làm ở quá khứ, tôi đều biết. Lúc có người gửi cho tôi bằng chứng cô trở về phá thai, vì cha mẹ Nhược Nhược,nên tôi đã nhắm mắt làm ngơ."
“Tôi đã nói sẽ không lãng phí thời gian cho những người và việc không liên quan nên tôi không nói cho người khác biết vì sợ Nhược Nhược sẽ lo lắng.”
Phong Kỳ nhướng mày, hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt ngày càng tái nhợt của Liễu Nhứ: "Có cần tôi giải thích rõ ràng hơn một chút không? Sở dĩ hôm nay cô có thể ngồi đây nói luyên thuyên trước mặt tôi, lí do chỉ có một là vì cô là chị họ của Nhược Nhược”
“Nếu Sẽ không bao giờ có chuyện đó.” Phong Kỳ đuổi khách ,
“Cô đi thong thả nhé, xin lỗi, không tiễn.”
Liễu Nhứ vội vàng nhặt chiếc túi lên và bỏ đi.
22.
Sau khi Liễu Nhứ rời đi, sắc mặt Phong Kỳ vẫn lạnh lùng như nhiệt độ mùa đông băng giá hiện tại ở London vậy.
"Ừm...cảm ơn anh." Tôi có phần nịnh nọt anh.
“Nếu anh không lên tiếng thì em cứ để cô ta coi thường như vậy sao?” Phong Kỳ lạnh lùng hỏi.
Tôi vờ ngu, cười giả lả, cố gắng dỗ dành anh: “Em không giỏi cãi nhau với người khác mà.”
"Vậy hả?" Phong Kỳ vẻ mặt giận dữ cười với tôi, anh đứng dậy , quay trở lại phòng ngủ mà không thèm chúc tôi ngủ ngon luôn.
Tôi xoa xoa mũi, cảm thấy bối rối.
Anh ấy giúp tôi cãi nhau với Liễu Nhứ còn đòi lại thể diện cho tôi nữa. Bây giờ có phải tôi nên chủ động dỗ dành anh ấy! Tôi bắt đầu soạn tin nhắn.
"Liễu Nhứ nói đúng, cưới được anh thật sự là do may mắn của em. Anh giàu có, đẹp trai đến nỗi bao người ghen tị, còn rất trẻ đã nổi tiếng trong giới khoa học, anh đúng là mẫu đàn ông trong mơ của biết bao cô gái ở Nam An… ”
Không, không, không, nói điều này quá ngu ngốc.
Suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không biết phải nói gì, tôi chán nản ngồi tựa lưng vào ghế sofa nốc cạn một chai rượu vang đỏ có trong tủ rượu.
Chán quá đi, tôi bắt đầu hồi tưởng lại về mối quan hệ của tôi và Phong Kỳ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nhu-to-lieu-bay-trong-gio/chuong-5.html.]
Phong Kỳ lớn hơn tôi ba tuổi. Khi tôi còn bé xíu, anh ấy không hề lạnh lùng đến thế , anh ấy còn hay đưa tôi đi xếp mô hình.
Tôi yêu anh ở cái tuổi mà tôi không hiểu yêu là gì. Mẹ tôi nói rằng tôi lúc nào cũng bám theo Phong Kỳ, như cái đuôi nhỏ vậy.
Sau này, Phong Kỳ ngày càng đẹp trai. Khi lên sơ trung anh ấy luôn ngồi một mình trong phòng để giải những đề toán, vật lý khó vô cùng.
Sau đó, lên cao trung Phong Kỳ đã chọn một trường có kí túc xá. Thỉnh thoảng tôi hay đi theo chú Phong, dì Tề để đến thăm anh ấy. Lúc nào anh ấy cũng loanh quanh trong phòng thí nghiệm và thư viện.
Tôi nghĩ mìnhphải nổ lực hơn nữa để có thể đứng chung một chỗ với anh.
Tôi dần dần chăm chỉ học tập hơn và ít đến quấy rầy anh nữa. Tôi cũng bắt đầu giống anh, không ham chơi nữa mà bắt đầu học tập và tham gia vào các cuộc thi.
Khi nộp đơn vào đại học, tôi đã nộp đơn vào trường đại học và vào đúng chuyên ngành của anh ấy mà không hề suy nghĩ.
Bố mẹ tôi trêu rằng nhà mình chắc sẽ có một nhà khoa học thứ hai.
Tôi lặng lẽ theo sau Phong Kỳ từng bước một.
Liễu Nhứ đã nỗ lực rất nhiều để xứng đáng với Phong Kỳ, vậy tại sao tôi lại làm không được chứ?
Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy có chút buồn.
23.
Phong Kỳ mở cửa ra thấy tôi đang say sưa trên sofa. Anh đứng yên trước mặt tôi, sắc mặt không khá hơn trước là bao.
Khi nói chuyện, giọng điệu của anh ấy giống hệt một đứa trẻ đang dỗi : "Lưu Vi Nhược, em điên rồi hả?"
Một câu nói khiến tôi nhớ lại thời niên thiếu anh ấy lúc nào cũng phàn nàn sao con bé này vụng về thế, nhưng lại hết lần này đến lần khác giúp tôi dọn dẹp hết mọi thứ.
Trì Tâm Vân đã từng nói: “Có khi anh ấy thích cô, nhưng cô lại cho rằng trong lòng anh ấy là người khác.”
Những năm qua, tôi chỉ yêu một mình Phong Kỳ. Tôi hơi chậm tiêu thật nhưng tôi không phải là kẻ ngốc.
Tôi cười lớn, ngẩng đầu nhìn Phong Kỳ: “Anh Tiểu Kỳ, anh có thích em không ?”
Phong Kỳ không ngờ rằng tôi sẽ đột ngột hỏi như vậy, tai anh ấy đột nhiên đỏ bừng.
Tôi nhìn đi nơi khác và cướp lời trước khi anh ấy nói bất cứ điều gì, "Nếu anh không thích em, thì em sẽ suy nghĩ lại”
Ánh mắt anh rơi vào chai rượu vang đỏ trống rỗng trên bàn cà phê, anh đổi chủ đề nói: "Em đã uống bao nhiêu rượu vậy?"
Tôi ôm lấy anh lắc lắc, có chút bất mãn: “Anh trả lời em đi.”
“Nếu anh nói không phải không thích thì sao?”
Rượu làm đầu óc tôi tê dại,tôi hơi thất thần. Tôi lẩm bẩm câu này trong đầu: Không phải không thích...chính là thích rồi còn gì!
Tôi cười, cười đắc thắng: “Vậy là anh thích em trước rồi.”
Chỉ cần anh ấy nói thích tôi trước thì chúng tôi hòa nhau rồi.
Tôi nói trước:
"Em không hề thích kỹ thuật y sinh , em không thích London, em không muốn nhìn mặt trời lặn vào lúc 4 giờ chiều! Em không biết nấu ăn , em rất nhớ mẹ ..."
"Môn học năm nhất của em tên gì? Cái gì em cũng không hiểu.”
Tôi lắc ngón trỏ qua lại, "Em một chữ cũng không hiểu.”
Càng nói tôi càng kích động, suýt té khỏi ghế sofa.
Phong Kỳ đỡ tôi, nhẹ giọng dỗ dành: “Em hơi say rồi, Nhược Nhược,đi tắm rồi ngủ được không em?”
Tôi đẩy anh ra và nói: “Em chưa nói xong đâu… Em không thích ở đây nhưng vì ở đây có anh nên em mới đến , vì em thích anh!”
"Anh nói không ghét em, nhưng anh lại thờ ơ với em, thờ ơ với em" Càng nói tôi càng buồn, "Anh trò chuyện với Trì Vân Tâm trên We Chat,đừng tưởng rằng em không biết!"
Phong Kỳ cười khổ: " Nói cái gì lung tung đó."
Tôi khóc lớn, anh có chút bối rối, anh dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho tôi rồi nói: "Được rồi, được rồi. Từ giờ trở đi, trừ em ra anh không quan tâm ai hết."
24.
"Vậy hôn, anh hôn em đi." Tôi ngừng nức nở và nói.
Phong Kỳ hôn trán tôi, vừa nhẹ nhàng và dịu dàng.
Tôi chỉ cảm thấy mình chưa bao giờ bạo dạn đến thế, vì tôi nghe thấy chính mình nói: “Hôn ở đây này.”
Trong khoảnh khắc, thời gian dường như dừng lại, tất cả những gì tôi có thể nghe thấy là nhịp tim mình đập thình thịch, thình thịch.
Giây tiếp theo, Phong Kỳ ôm tôi vào lòng, nâng cằm tôi lên và hôn tôi không chút do dự.
Cảm giác ấm áp lan từ miệng đến toàn thân. Giống như làn gió tháng ba ấm áp, say sưa, khiến người ta nghiện không thể tự giải thoát.
Nụ hôn này dây dưa kéo dài.
Phong Kỳ tựa đầu vào vai tôi và mỉm cười dịu dàng, thổi hơi vào sau tai tôi.
Anh nói: “Anh rất thích em.”
Mũi tôi hơi cay và nước mắt từng hạt lớn rơi xuống.
Thanh xuân của tôi, mối tình đơn phương mười năm cuối cùng cũng đã kết thúc.
Chàng trai mà tôi mãi đuổi theo bóng lưng anh ấy, giờ đã ôm tôi vào lòng và nói vào tai tôi:
Anh ấy thích tôi rất nhiều.
Tôi nghe anh nói:
"Anh xin lỗi em."
"Vì lúc trước anh không thể đón em tan học trước 4 giờ vào mùa đông lạnh lẽo đó.”
"Anh đã không chăm sóc tốt cho em, không nấu ăn cho em và không ở cạnh bên khi em nhớ nhà."
"Anh không thể cùng em đến thư viện lúc tự học, nếu có anh ở đó anh sẽ giảng cho em nghe những điều giảng viên nói nhưng em không hiểu."
"Nhưng bây giờ giữa chúng ta vẫn còn một khoảng thời gian rất rất dài."
"Mặc dù điều này là đi ngược với quy luật sinh học nhưng anh vẫn muốn được yêu em mãi mãi."