Như mộng quy - 1
Cập nhật lúc: 2024-12-01 17:11:39
Lượt xem: 756
NHƯ MỘNG QUY [FULL]
Tác giả: 苏清禾
Raw: Deĩng
Edit: Nhân Trí
Xuyên sách năm thứ mười, phu quân ta đăng cơ xưng đế, lấy lý do chuẩn bị niềm vui bất ngờ ngăn cản ta vào cung, lại xoay người lập nữ chính làm Hoàng hậu.
Sự tình bại lộ, hắn giải thích: "Nàng xuất thân thấp kém, không xứng làm Hoàng hậu của trẫm!"
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ta bị nhốt trong lãnh cung, không được bước ra một bước.
Cho đến khi lãnh cung cháy, ta và Hoàng hậu bị kẹt cùng một lúc. Hắn lao về phía Hoàng hậu ngay lập tức, để mặc ta bị ngọn lửa lớn nuốt chửng.
Trong lúc tuyệt vọng, trước mắt ta hiện ra một dòng phụ đề: [Muốn về nhà không?]
1
Ta gật đầu thật mạnh trước khi bóng tối bao trùm lấy mình.
Ta không chết. Hôn mê trọn vẹn bảy ngày, cuối cùng cũng mở mắt ra.
Hoàng đế Bùi Huyền vui mừng nắm tay ta: “Thanh Hòa, cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi.”
Ta yên lặng rút tay về, miễn cưỡng nhếch khóe miệng. Mười năm làm bạn, ta cho rằng mình đối với hắn mà nói có khác biệt. Nhưng sau khi nữ chính xuất hiện, tất cả đều thay đổi.
Ta cùng hắn từ màn trời chiếu đất từng bước một đi đến đăng cơ xưng đế. Hắn lại tự biên tự diễn một vở kịch lớn, lấy lý do tặng cho ta niềm vui bất ngờ, phong nữ chính làm hậu.
Lý do lại càng buồn cười.
“Nàng xuất thân thấp kém, không xứng làm Hoàng hậu của trẫm. Giang sơn còn chưa ổn định, trẫm cần một vị nữ tử thế gia để giữ thể diện.” Hắn nói chắc như đinh đóng cột.
Ngạc nhiên thật. Ngay cả lúc lãnh cung bị cháy, ta chỉ cách hắn một bước, hắn vẫn mặc cho ta bị lửa lớn nuốt chửng, cứu Hoàng hậu trước.
Giống như bây giờ.
“Thanh Hòa, nàng cứu Hoàng hậu có được không? Chúng ta quen biết mười năm, nhưng dung mạo của nàng không thay đổi chút nào, Quốc sư nói nàng trời sinh khác người, chỉ có m.á.u trong tim nàng mới có thể cứu tính mạng Sở Sở.” Hắn khẩn thiết.
Lãnh cung cháy, Hoàng hậu bị thương nhẹ nhất nhưng lại ho khan, ngày càng gầy gò, cần m.á.u trong tim ta để cứu mạng gấp.
Ta cười: “Nếu ta nói không thì sao?”
Bùi Huyền nghiêng người lại chế trụ hai vai ta, cầu khẩn: “A tỷ, coi như là nàng giúp trẫm, gia tộc Hoàng hậu thế lực khổng lồ, trẫm phải cứu nàng ấy. A tỷ, không phải đã từng nói, chỉ cần trẫm muốn, cái mạng này cũng liều c.h.ế.t cho trẫm sao!"
Hắn thường xuyên thay đổi cách gọi, hai từ “A tỷ” này khiến ta có chút hoảng hốt. Mười năm qua. Lúc trên giường, Bùi Huyền không chỉ một lần gọi ta như vậy. Hắn nói đây là thú vui giữa phu thê. Nhưng hôm nay cái danh xưng bí ẩn này, đã trở thành lưỡi d.a.o sắc bén được hắn dùng để tranh thủ niềm vui của người khác, đ.â.m mạnh vào tim ta.
Ở một góc không nhìn thấy, phụ đề lại hiện lên: [Thời gian về nhà đếm ngược ba ngày!]
Ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được rời khỏi đây.
Ta và Hoàng hậu Vân Sở Sở không có chút quan hệ huyết thống nào. Máu của ta, sợ là không cứu được mạng của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nhu-mong-quy/1.html.]
Ta từ từ tách ngón tay hắn ra, giọng nói kiên định lại dịu dàng: "Ta không muốn."
2
Buổi trưa, Hoàng hậu sai người triệu ta qua.
Vừa mới bước vào, một bóng dáng đập tới. Ta tránh né không kịp, lướt qua mặt, lưu lại một vết máu.
Ta theo bản năng che mặt phát ra tiếng hừ vì đau. Lại nghe thấy nàng ta nói: “Tô Thanh Hòa, ngươi sẽ không ngây thơ cho rằng, có thể lấy lại ân sủng trong khi giữa ngươi và bệ hạ không còn lại bao nhiêu tình cảm đấy chứ?"
Trên mặt nàng ta đều là cay nghiệt.
Ta kinh ngạc nhìn nàng ta một cái, mím môi nhìn phong thư vừa mới ném về phía ta.
Liếc mắt một cái liền nhận ra đó là thư ta viết cho Hoàng đế nửa tháng trước, dùng chiếc trâm bạc duy nhất đáng giá trên người lo lót cho nội thị, mới được đối phương hứa hẹn, đồng ý đưa đến chỗ Hoàng đế giúp ta.
Nhưng ta trăm triệu lần không ngờ nó lại rơi vào trong tay Vân Sở Sở.
“Hoàng hậu nương nương xem qua chưa?” Ta đột nhiên mở miệng.
Vân Sở Sở híp mắt, cười khẩy không thôi: “Mặc dù không xem bổn cung cũng biết ngươi viết cái gì để mê hoặc Hoàng đế.”
“Không phải.”
“Cái gì không phải?” Nàng ta nhíu mày.
Ta nhẹ nhàng mở miệng: "Ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tranh sủng, chỉ muốn cầu xin Hoàng Thượng cùng ta hòa ly. Dù sao thì người đời cũng đều biết. Ta là chính thê đã cùng đương kim bệ hạ bái thiên địa.”
Nghe ta nói như vậy, trong nháy mắt mặt nàng ta âm trầm. Bất chợt cười ngắn hai tiếng: “Ngươi có tiến bộ rồi, học được lạt mềm buộc chặt.”
Ta kinh ngạc không thôi.
Vẻ mặt nàng ta dữ tợn: "Ngươi cùng bệ hạ làm bạn mười năm, bổn cung không dám đánh cuộc, cho nên..."
Giọng nàng ta dừng lại, hời hợt nói: "Chỉ khi ngươi đi chết, bổn cung mới có thể an tâm.”
Ta cười cười: "Cho nên đây chính là lý do Hoàng hậu phóng hỏa không được, lại muốn khoét m.á.u trong tim ta?"
Sắc mặt nàng ta hồng nhuận, nào có bộ dáng bị bệnh nặng.
Vân Sở Sở nhếch khóe môi, tựa như đang nhìn con mồi đã đến miệng, nắm chắc phần thắng.
Đêm đó, Bùi Huyền liền đạp bóng đêm xông vào lãnh cung, giơ tay quạt ta xuống đất: “Tô Thanh Hòa, nàng không muốn cứu Sở Sở, trẫm không miễn cưỡng nàng, nhưng vì sao nàng còn ác độc như thế.”
Ta ngồi xuống đất, chớp mắt, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Hắn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt ta, trong giọng nói tràn đầy thất vọng: “Nàng tuy là nguyên phối, nhưng thân phận ti tiện, Sở Sở bị nàng nhục nhã, vô ý động thai khí. Đây là nàng nợ nàng ấy, không trách trẫm được.”
Ta đang khóc liền lớn tiếng nở nụ cười: “Vậy bệ hạ nợ ta thì sao? Phải trả thế nào?”
Bùi Huyền mím môi, khó xử dời tầm mắt.