Nhóc Con Của Chị - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-03-21 15:21:11
Lượt xem: 2,306
6
Khi về đến nhà, không thấy cha tôi đâu, chỉ có thím Trương sốt guột chạy tới hỏi tôi có bị thương đâu không.
"Thím Trương, cháu chỉ ra ngoài đi chơi cả đêm với bạn thôi mà."
Thím vẫn lo lắng hỏi: "Thật hả? Không phải... t ự tu? vì tình?"
Tôi ngơ ngác: “Sao lại t ự tu? vì tình?"
Thím Trương thở dài kể lại: “Tối qua Giang Mộng định qua đêm ở đây, nhưng con trai của bà ta đột nhiên chạy tới, cả người nồng nặc mùi rư ợu. Lúc đó thím đã ngủ rồi, nghe thấy bọn họ ồn ào liền đi ra xem có chuyện gì."
"Giang Yến? Nửa đêm hắn mò tới đây?"
"Ừ." Thím Trương nắm tay tôi: "Cậu ta nói hai người biết nhau đã lâu còn đang hẹn hò. Nếu Giang Mộng quyết ở bên ông Diệp, thì sẽ không bao giờ còn gặp lại cậu ta nữa. Cô chủ nói coi, những gì cậu ta nói thật đáng sợ. Đây không phải là định t ự tu? thì là gì!”
Tôi không dám tin: “Thằng nhóc đó bị điêng à?”
Rõ ràng bộ dáng tối qua khi bị tôi đuổi đi còn khóc lóc yếu đuối lắm cơ mà.
"Bọn họ ở trong phòng khách to tiếng khá lâu, nếu cô chủ muốn xem lại có thể vào nhật ký camera. Thằng nhóc Giang yến thoạt nhìn rất lễ phép, không ngờ vì cô chủ mà dám cãi lời mẹ mình.”
"..."
Thím Trương vỗ nhẹ vào mu bàn tay của tôi: "Tố Tố, thím đã ở nhà cháu nhiều năm. Sau khi Bà chủ Ninh qua đời, thím thực sự hiểu được sự mất mát và nỗi đau trong lòng cháu. Đêm qua Giang Yến náo loạn như vậy, Giang Mộng đã bị sợ mặt căt’ không còn giọt máo. E là chuyện hôn sự với ông chủ bất thành rồi nhỉ!”
"Cảm ơn thím Trương."
Tôi quay lại phòng ngủ dùng điện thoại mở dữ liệu bộ nhớ camera của phòng khách tối qua.
Khi kéo thanh trượt, màn hình dừng lại đúng khoảnh khắc Giang Yến chỉ vào n.g.ự.c mình nói chuyện.
Camera không có chức năng âm thanh nhưng khi zoom gần, vẫn có thể thấy rõ ánh mắt hắn kiên định biểu lộ sự lạnh lùng, như thể đã biến thành một con người khác.
"Thằng oắt ngốc to xác, tự nhiên trưng ra vẻ mặt dữ tợn như vậy, còn gì giống học sinh cấp ba chứ?" Dù miệng phàn nàn nhưng tay tôi đã vô tình mở tài khoản WeChat của hắn.
Tôi muốn nói điều gì đó, viết, xóa, xóa lại xoá rốt cuộc vẫn không gửi đi.
Nhưng vào lúc này, đối phương gửi tới một tin: "?"
Tôi theo phản xạ trả lời: "!"
Giang Yến: "Em thấy chị nhập chữ đã lâu, là có chuyện muốn nói với em sao?"
Tôi do dự một lát rồi hỏi: “Nghe nói hai chúng ta đang yêu nhau điênggg cuồng phải không?”
Giang Yến: "Chỉ là lý do em bịa bừa để giải quyết tình huống cấp bách giúp chị thôi. Xin lỗi, em làm mà chưa hỏi qua ý kiến của chị."
Hóa ra là sự thật.
Giống như tôi, hắn cũng không muốn họ kết hôn.
Sau chuyện này, có lẽ tôi và Giang Yến sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa.
Tôi: "Dù sao cũng cảm ơn. Ráng học tốt, chúc em sẽ đậu vào trường đại học như ý nguyện."
Sau khi gửi tin nhắn cuối cùng, tôi đã chặn hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nhoc-con-cua-chi/chuong-4.html.]
Cho nên đã bỏ lỡ hồi đáp của Giang Yến: “Không cần cảm ơn, em chỉ không muốn làm em trai của chị mà thôi.”
7.
Ngày hôm sau, một mình tôi đến thăm ông bà ngoại.
Nửa năm qua, họ vẫn luôn cố gắng chống chọiii với nỗi đau mất con gái.
Rất lâu rồi hôm nay tôi mới thấy ông bà cười vui vẻ, bộn bề phiền muộn trong tôi cũng theo đó vơi đi rất nhiều.
Vốn dĩ tính cách của mẹ tôi giống như ông bà ngoại, ấm áp như ánh mặt trời, tao nhã thong dong.
Chỉ vì cưới nhầm người, bị thứ tình yêu vĩnh cửu mù quáng lưa- gạt, đã biến bà thành một kẻ đáng thương, mặc cảm tự ti với chính mình.
Tôi đặt quà Tết xuống sàn bếp, còn chưa kịp rửa tay thì mợ đã xiêngg một miếng trái cây đút vào miệng tôi: “Tố Tố, màu son mới đẹp quá. Mau gửi liên kết giỏ hàng cho mợ.”
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Nói xong, mợ đã bưng đĩa hoa quả ra phòng khách đá vào m.ô.n.g em họ tôi: “Cả ngày chỉ biết chơi game, học hành biếng nhác, không thể yêu thương nổi”. Truyện dịch bởi page Ổ Xà Lơ. Theo dõi page để đọc trước các bộ truyện mới. Thanks U!
Cách nói của mợ liền khiến mọi người bật cười.
Em họ tôi vuốt tóc vàng bù xù của mình, giọng năn nỉ: “Mẹ, đang Tết đó, mẹ có thể nhẹ nhàng được không?”
Tôi mỉm cười ngồi xuống bên cạnh, huých cùi chỏ chọc nó: “Ê nhóc, đang học năm cuối cấp 3 nhỉ, nghe nói yêu rồi à?”
Mợ tôi vốc một nắm hạt vừa ăn vừa cười nói: “Nó cảm nắng cô nhóc hoa khôi cùng lớp nhưng không thành, phí công mợ đã thức nguyên một đêm để giúp nó viết thư tình. Hóa ra người cô nhóc đó thích là học bá ở trường. Chậc chậc, rõ là lãng phí tâm thư của mợ."
"Mẹ, đừng nói nữa." Em họ xấu hổ can ngăn.
Nhưng mợ tôi đang đà nói nên vẫn cố thêm vài câu nữa: “Thời thế thay đổi rồi, mấy cô nhóc bây giờ lại có gu hoang dã. Đầu g ấ u trường học á? Chẳng phải giống một tên đén hội xa sao?”
Tôi nhìn chằm chằm vào dúm tóc vàng nổi bật trên đầu em họ, cười nói đùa: “Ninh Đào, em vì cái tên đ ầ u g ấ u trường học đó nên mới nhuộm tóc như này à?”
Em họ Ninh Đào gãi đầu, ngượng ngùng đáp: “Mọi người đừng hiểu lầm. Em thua cậu ta là thua tâm phục khẩu phục. Nếu em là nữ, cũng sẽ chọn cậu ta!”
Mợ tôi cười nhạo báng: “Con thích cậu ta ở cái đầu vàng và mớ cơ bắp đó hả?”
Ninh Đào lắc đầu phản bác: “Gia đình cậu ta thuộc loại kiểu mẫu, lý lịch trong sạch, lấy học lực của cậu ta, thi đậu vào đại học Thanh Hoa cũng không thành vấn đề. Ai nói với mọi người học bá là ngu dốt chơi bời trác táng?"
Cả tôi và mợ đều tỏ ra éo thể tin được.
Cuối cùng, Ninh Đào giống như một fan hâm mộ cuồng nhiệt (fanboy), vội lấy ra một bức ảnh của cậu nhóc kia cho chúng tôi xem.
Vừa khoe vừa khen nấy khen để: “Nhìn này, đẹp trai đến mức em còn thấy ghen tị. Cơ mà cậu ta đang bị thất tình nên nhìn hơi u ám xíu xiu. Cả tối qua em phải động viên kéo vớt lại hình ảnh cho đấy, cuối cùng đành rủ chơi game g iế t địch giải khuây, chơi muốn rụng tay luôn á… Mà, em thực sự không hiểu, sao cậu ta có thể thích nổi một bà chị hai mươi mấy tuổi lận.”
“Bụp!” Tôi vỗ mạnh vào đầu đứa em ngay khi nó nói câu kia.
Ninh Đào ôm đầu nhảy cẫng lên giống như hồi còn nhỏ, chạy thật xa rồi nhìn tôi hét: “Chị, sao đột nhiên oánh em thế? Tuy chị cũng mới ngoài hai mươi tuổi nhưng trong lòng em chị mãi là một nữ sinh y như tụi bạn em á. Dáng của chị còn đẹp hơn tụi nó… ai không biết đều nghĩ chỉ hai mươi thôi."
Ninh Đào vẫn đang cố tô vẽ nịnh hót tôi. Vì tiền mừng tuổi đúng là gì nó cũng có thể nói được.
Nhưng tôi và nó đều chú ý tới thứ không giống nhau.
Không phải tự ái vì mình cũng đang ngoài đôi mươi mà oánh nó.
Mà... tôi chính là bà lão đôi mươi được nó nhắc đến.
Đúng vậy, tên đầu g ấ u trường học nó cho chúng tôi xem là Giang Yến.
Tôi chịu rồi, thế giới rộng lớn lắm cơ mà sao lại như vậy?