NHÍM CON XÙ LÔNG, EM THẬT KHÓ THEO ĐUỔI! - CHƯƠNG 14: TỎ TÌNH THẬT RỒI
Cập nhật lúc: 2024-11-07 22:50:08
Lượt xem: 404
Ngày hôm sau, sau khi Tần Thư Văn bị từ chối, La Kỳ liền đăng ảnh công khai mối quan hệ trên trang cá nhân. Dù không lộ mặt, nhưng cái bóng người e thẹn dựa lên vai anh ta, các bạn cùng phòng đều nhận ra ngay.
Nhạc Nhạc cười khoái chí: “Tớ phải đi xem cái ao cá của Tần Thư Văn có nổ tung chưa.”
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương
Nhưng khi lướt qua, phát hiện trang cá nhân của cô ta hoàn toàn trống trơn. Nhạc Nhạc tò mò: “Ơ, La Kỳ không thấy phiền à?”
Phương Huệ nhún vai: “Tên đó simp mà.”
Chẳng mấy chốc, Tần Thư Văn dọn ra ngoài sống, mọi người đều biết thừa rằng cô ta đã chuyển đến sống chung với La Kỳ.
Dù không còn thân thiết, nhưng Nhạc Nhạc vẫn nói một câu mang tính tượng trưng: “Hai cậu mới yêu nhau mà đã dọn đến sống chung, có nhanh quá không?”
Trưởng phòng cũng thêm vào: “Đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nhé.”
Tần Thư Văn tức giận, bực bội hét lên: “Các cậu nói linh tinh cái gì thế! Có phải thấy tôi tốt đẹp nên ghen tị không? Chúng tôi yêu nhau, sống chung thì sao chứ? Ai đê tiện như mấy người!”
Mọi người vốn không muốn nói nhiều, nghe cô ta mắng thì càng im lặng.
Sau khi thi xong môn cuối cùng, trùng hợp là sinh nhật Nhạc Nhạc, ba người quyết định tổ chức tiệc qua đêm trong ký túc xá để xả stress.
Trước đây, mỗi khi tổ chức tiệc, Tần Thư Văn đều yêu cầu mọi người phải ăn diện thật đẹp để đi nhà hàng sang trọng, chỉ để cô ta có ảnh đẹp đăng lên mạng xã hội, ai nấy đều phải miễn cưỡng phục vụ.
Giờ thì tốt rồi, thoải mái ở trong ký túc xá mà chơi. Nhạc Nhạc còn cố tình chuẩn bị một lon “RIO”, cười tinh quái: “Hôm nay chúng ta thêm chút hương vị nhé!”
Ăn uống no nê xong, đến lúc chơi trò chơi quen thuộc: Thật hay thách.
Khi chai quay trúng Phương Huệ, ánh mắt của các bạn cùng phòng đều sáng lên, mặt ai cũng viết rõ ràng: “Cuối cùng cũng đến lượt cậu, khửa khửa khửa.”
Sau khi nghe Nhạc Nhạc giao nhiệm vụ, Phương Huệ theo phản xạ muốn xin tha.
Trưởng phòng từ chối ngay: “Hôm nay chủ tiệc là to nhất, Nhạc Nhạc nói gì thì phải làm nấy!”
Phương Huệ bất đắc dĩ mở danh bạ dưới sự giám sát chặt chẽ của các cô nàng, họ còn không ngừng thúc giục.
“Gọi cho người cuối trong danh bạ nha! Nhanh lên nhanh lên! Sao cậu có nhiều số điện thoại vậy chứ?”
Đến khi kéo đến tên Trịnh Di, cô không kéo được nữa.
Phương Huệ chấp nhận số phận…
Hai người bạn cùng phòng của Phương Huệ cười rúc rích đầy mưu mô, che miệng lại như muốn ngăn tiếng cười đắc thắng thoát ra khỏi cổ họng.
Phương Huệ lấy hết can đảm, nhấn gọi.
"Tút..." Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Phương Huệ nuốt khan, bối rối nghĩ nên mở lời thế nào.
Đầu dây bên kia cũng im lặng.
Các bạn cùng phòng thì thầm làm khẩu hình, mỗi người nắm chặt một cánh tay cô, lắc lư không ngừng.
Trịnh Di khẽ thở dài, giọng anh vang lên: “Nghĩ kỹ rồi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nhim-con-xu-long-em-that-kho-theo-duoi/chuong-14-to-tinh-that-roi.html.]
“Không, không phải... Là... hôm nay bạn cùng phòng tôi mừng sinh nhật...” Nhạc Nhạc nhanh tay bịt miệng cô lại, ánh mắt đầy uy h.i.ế.p nhìn tôi, chầm chậm lắc đầu.
Quy tắc ngầm được mọi người thừa nhận là không được để người khác biết đây là trò chơi.
Nhưng Trịnh Di thông minh như thế, anh nhanh chóng nhận ra. “Anh biết rồi, nói đi.”
“À, thì... em... em thích anh.”
Vừa dứt lời, hai người bạn bên cạnh hét lên trong im lặng, ôm chặt lấy nhau, tập trung căng thẳng nhìn chằm chằm vào Phương Huệ và điện thoại của cô.
Sau một khoảng im lặng kéo dài, giọng Trịnh Di lạnh lùng vang lên: “Thử thách?”
Phương Huệ lúng túng: “Ừm... đúng, cũng, cũng không phải...”
“Phương Huệ. Rốt cuộc là đúng hay không?”
Giọng anh rõ ràng lộ vẻ tức giận qua điện thoại.
“Là... có lẽ vậy, nhưng, nhưng nhiệm vụ của em là... phải nói một lời thật lòng với người cuối cùng trong danh bạ...” Nói đến đây, giọng Phương Huệ dần nhỏ lại, cuối cùng thì như tiếng muỗi vo ve.
Nhưng cô biết, anh đã nghe thấy.
Cô vừa dứt lời, anh liền nói: “Chờ anh 10 phút... không, 5 phút.”
Điện thoại bị cúp ngay lập tức.
Hai người bạn cô hét ầm lên như phát điên, như thể bao nhiêu hơi thở đã bị nén suốt đời giờ mới được thả ra.
Đúng 5 phút sau, Phương Huệ đứng đợi trước cửa ký túc xá và thấy Trịnh Di. Anh thở hổn hển, từ ký túc xá của anh chạy sang, ít nhất cũng phải 2km, chưa kể thời gian xuống cầu thang. Anh đã chạy hết sức.
Trịnh Di lúc nào cũng gọn gàng chỉn chu, nhưng giờ đây, anh xuất hiện với vẻ hơi luộm thuộm, một tay chống lên đùi, một tay nắm lấy cánh tay phải của cô, cúi người trước mặt cô. Tóc anh còn ướt, chắc vừa tắm xong, tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng của sữa tắm.
Phương Huệ khẽ nhắc nhở: “Anh... còn chưa khô tóc.”
Trịnh Di ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt anh mang theo chút giận dỗi, nhìn chằm chằm khiến tim cô đập liên hồi.
Trịnh Di im lặng một lúc lâu rồi chậm rãi mở miệng: "Phương Huệ, bây giờ em tỉnh táo chứ?"
Phương Huệ trả lời: "Tỉnh mà."
“Được, em nghe đây, anh cũng thích em. Em có đồng ý làm bạn gái anh không?” Không một chút do dự, như thể anh đã diễn tập điều này hàng chục lần, ánh mắt Trịnh Di cháy bỏng nhìn về phía cô.
Phương Huệ nghiêm túc gật đầu.
Chàng trai thở phào nhẹ nhõm, kéo cô vào lòng: "Tốt rồi, không uổng công anh chạy nhanh như vậy."
Phương Huệ đỏ mặt, "Thật ra anh không cần gấp gáp thế."
Trịnh Di ngắt lời, "Gấp chứ, anh sợ em sẽ như lần trước, ngủ một giấc rồi sáng dậy không nhận nữa!"
Phương Huệ lầm bầm: "Em đã nói lần trước là hiểu lầm rồi mà... ưm..."
Chưa kịp nói hết câu, phần còn lại đã bị môi anh chặn lại.