Nhiếp Chính Vương Luôn Muốn Phế Ta - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-06-24 09:58:19
Lượt xem: 170
Sau đó, ta và hắn vẫn gặp nhau như trước kia.
Ta không bao giờ nhắc lại chuyện thích hắn, hắn cũng như thể chưa bao giờ biết đến tình cảm của ta.
Chỉ là, khi ở bên nhau, hắn đã gia tăng khoảng cách với ta, đừng nói đến việc ôm ta, ngay cả chạm vào tay cũng không.
Trong mắt hắn, ta không còn là đứa trẻ, mà là một nữ nhân.
Một nữ nhân nguy hiểm, có thể đặt hắn vào cảnh tình thú.
Ta cũng dần nhận ra, Tĩnh Côn làm lão sư có bao nhiêu tình cảm, làm Nhiếp Chính Vương lại có bấy nhiêu lạnh lùng.
Và sau này nhiều năm, sau một số sự kiện, ta mới hiểu, hắn không chỉ lạnh lùng, mà còn tàn nhẫn.
12
Năm nữ đế mười bảy tuổi, hậu cung chưa có một hoàng phu nào, các quan lại bắt đầu lo lắng, kêu gọi Nhiếp Chính Vương nghĩ cách.
Nhiếp Chính Vương im lặng không nói, với vẻ mặt khó hiểu.
Nửa tháng sau, Nhiếp Chính Vương lấy Vương Phi.
Ngày đó, lễ rước dâu trải dài, cả thành vui mừng, quần thần đến chúc mừng, chỉ có nữ đế không xuất hiện.
Ba ngày sau, ngoài sự mong đợi của mọi người, nữ đế bất ngờ phong thế tử của An Bình vương Hoằng Dư làm hoàng phu.
Đêm đại hôn, nữ đế phát cuồng vì rượu, suýt cháy cung điện.
Quan lại phụ trách lễ nghi đành phải mời Nhiếp Chính Vương tới giải quyết.
Mọi người đều biết, chỉ có Nhiếp Chính Vương mới có thể kiềm chế được nữ đế kiêu ngạo này.
Nhưng cuối cùng không thể mời được Nhiếp Chính Vương đến.
Bởi vì hắn cũng đang say mèm trong phủ của mình.
13
Năm ta mười tám, ta nằm trên giường không muốn dự triều sớm.
Hoàng phu Hoằng Dư quỳ bên cạnh long ỷ, lặp đi lặp lại khuyên nhủ.
Ta cáu kỉnh che tai, lẩm bẩm.
“Sao Nhiếp Chính Vương không đến đưa trẫm ra ngoài nhỉ?”
Lúc này ta mới nhớ ra, đã rất lâu rất lâu rồi hắn không vào phòng ngủ của ta.
Thậm chí chúng ta đã rất lâu rất lâu không ở riêng với nhau.
Không biết từ khi nào, chúng ta trở nên xa cách như người xa lạ.
14
Năm ta mười chín, đã đến lúc tự mình trị vì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nhiep-chinh-vuong-luon-muon-phe-ta/chuong-5.html.]
Nhưng quyền lực quân sự và chính trị vẫn nằm trong tay Nhiếp Chính Vương, mọi người trong triều đều là người của hắn.
Không ai dám đề cập đến việc để hoàng đế tự mình trị vì, ta đành phải tự mình nói với Nhiếp Chính Vương.
“Này, à mà này, lão sư xem, thực ra... ta cũng đã trưởng thành, khi nào mới có thể tự mình trị vì?”
Tĩnh Côn nhìn bản kê khai, mắt cũng không nhấc lên, nhẹ nhàng nói.
“Năng lực trị vì của bệ hạ còn thiếu một chút rèn giũa, hãy kiên nhẫn thêm vài năm đi.”
Ta tức không nói nên lời.
“Không cho trẫm tự mình trị vì, trẫm rèn giũa cái cô đơn à?”
Tĩnh Côn nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng ngước mắt lên, liếc tôi một cái vô cảm.
“Có thần ở đây là đủ rồi, bệ hạ.”
Có hắn ư? Một ngày có hắn thì ta lại trở thành một con rối thêm một ngày.
Ta chửi bới trong lòng, nhưng mặt vẫn tươi cười.
“Ồ, đúng, có Nhiếp Chính Vương là đủ rồi.”
Hắn không muốn làm hoàng phu của ta, hắn không muốn ta, vì hắn chỉ muốn quyền lực.
15
Năm ta hai mươi, ta phải lòng một đào kép.
Ta đưa hắn vào cung, đêm đến nghe hắn hát đi hát lại.
“Quan quan sư cưu, tại hà chi châu, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu..."
Tiếng hát du dương bị gió thổi qua tường cung điện, thổi vào phủ Nhiếp Chính Vương, thổi vào tai Tĩnh Côn.
Hắn cầm kiếm, đá văng cửa phòng ta, một kiếm đ.â.m thủng lồng n.g.ự.c đào kép.
Ta tức giận run rẩy, lao lên định đánh nhau với Tĩnh Côn.
Hắn chỉ cần một tay đã siết chặt cổ ta, lạnh lùng nói.
“Bệ hạ ngủ sớm chút đi, nếu không muốn bị phế bỏ.”
Hắn buông ta ra, khinh bỉ liếc nhìn ta một cái, phất áo đen rời đi.
Để lại ta ngồi trong vũng m.á.u của đào kép, kìm nén nước mắt.
16
Năm ta hai mươi mốt, quốc khố thiếu tiền.
Ta đã nghĩ mọi cách để thu gom, chuyển sự chú ý về các mỏ.