Nhiễm Thanh - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-11-02 16:10:10
Lượt xem: 107
Hoắc Tuấn không trả lời ngay mà nhìn sang Ngu Bạc Hy.
“Bảo anh ta ra ngoài.”
Tôi mỉm cười lạnh lùng. Tôi hiểu anh không muốn người khác biết về mối quan hệ giữa tôi và anh.
Tôi nhìn sang Ngu Bạc Hy.
Chưa đợi tôi nói gì, Ngu Bạc Hy đã biết ý: “Tôi ra ngoài nhé, có việc gì cứ gọi tôi.”
Nói xong, anh bước ra ngoài. Khi đi ngang qua nhau, ánh mắt của cả hai đều mang vẻ gì đó khó hiểu.
Cánh cửa đóng lại nhẹ nhàng.
Tôi hỏi Hoắc Tuấn: “Anh muốn nói gì?”
“Bà nói, chúng ta từng có một đứa con.”
Giọng Hoắc Tuấn gấp gáp: “Có thật không?”
Nếu anh không tin lời bà, tôi nghĩ anh sẽ không đặc biệt bay đến Cảng Thành để gặp tôi.
“Đúng vậy.”
Trước đây tôi không nói cho anh biết vì tôi biết anh chẳng bận tâm. Giờ đây, anh đã biết rồi thì không cần giấu nữa.
Tôi hỏi anh: “Có phải vì đứa trẻ mà anh đặc biệt đến Cảng Thành?”
Hoắc Tuấn trông có vẻ bồn chồn. Anh nhìn tôi, lắc đầu: “Đúng, nhưng cũng không phải.”
“Nhiễm Thanh, sau khi em rời đi, anh vẫn luôn nhớ em.”
Câu nói ấy khiến tôi bất giác bật cười.
Phản ứng của tôi khiến biểu cảm trên gương mặt anh càng trở nên buồn bã.
“Anh nói thật đấy, trước đây anh chỉ là không nhận ra mình thích em. Dù em có tin hay không, trong lòng anh đã luôn có em.”
Tôi tiếp tục cười, giống như anh đã từng cười nhạo tôi biết bao lần.
“Hoắc Tuấn, đừng mãi cố chấp với những thứ đã mất nữa.”
“Cho dù là tôi, hay là đứa bé đó.”
Đứa con của tôi và Hoắc Tuấn là một sự cố ngoài ý muốn.
Hoắc Tuấn từng nói anh sẽ không đụng chạm đến bất kỳ người phụ nữ nào ngoài Trình Niệm. Vậy nên lần ấy với tôi chỉ là vì anh uống quá chén, còn tôi thì đang bị cảm nặng, không còn sức để phản kháng.
Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Hoắc Tuấn đã rời đi.
Tôi nén cơn đau khắp cơ thể, đứng dậy uống thêm một liều thuốc cảm rồi lại thiếp đi.
Cho đến vài tháng sau, bà phát hiện tôi có dấu hiệu lạ, đưa tôi đi khám và mới biết tôi đã mang thai.
“Tết năm đó, anh tâm trạng không tốt, lỡ tay đẩy tôi ngã xuống nước. Anh nghĩ tôi biết bơi nên có thể tự leo lên, thế là anh quay lưng bỏ đi.”
“Nhưng đó là mùa đông, quần áo nặng trĩu. Từ khi mang thai, tôi thường xuyên bị ốm, phải cố gắng lắm mới leo lên được bờ.”
“Sau đó đi khám, bác sĩ nói tôi ở trong nước lạnh quá lâu và khuyên nên từ bỏ đứa bé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nhiem-thanh/chuong-7.html.]
“Hôm đó tôi vốn định nói với anh rằng tôi đang mang thai, muốn hỏi xem anh có muốn giữ đứa bé không.”
Hoắc Tuấn nhìn tôi, con ngươi rung động mạnh.
“Anh…”
6
Môi anh ta mấp máy, nhìn tôi hồi lâu mới thốt ra được: “Xin lỗi, anh không biết…”
Biết hay không thật ra không quan trọng.
Với thái độ của anh lúc ấy đối với tôi, cho dù có biết, tôi nghĩ anh cũng sẽ không muốn giữ lại đứa bé.
“Không sao, chuyện đó đã qua rồi.”
“Một đứa trẻ không được bố mẹ mong đợi, không chào đời có lẽ lại là may mắn.”
Tôi nhìn anh, mỉm cười.
“Hoắc Tuấn, anh còn gì muốn nói nữa không?”
“Nếu không thì anh đi được không? Tôi muốn nghỉ ngơi.”
Hoắc Tuấn nghe ra ý tứ đuổi khéo của tôi.
Anh từ từ quay người.
Khi anh chuẩn bị mở cửa, tôi gọi anh lại: “Hoắc Tuấn.”
Anh quay đầu nhìn tôi ngay lập tức, ánh mắt đầy kỳ vọng.
“Ngu Bạc Hy chắc đang ở ngoài, anh gọi anh ấy vào giúp tôi. Cảm ơn.”
Tôi nhìn thấy ánh sáng trong mắt Hoắc Tuấn dần dần tắt lịm.
Anh bật cười tự chế giễu.
“Nhiễm Thanh, anh ta không tên là Ngu Bạc Hy đâu.”
Hoắc Tuấn quay lại nhìn Ngu Bạc Hy vừa đi đến, rồi nói với tôi:
“Anh ta họ Kỷ, là con trai duy nhất của nhà họ Kỷ ở Cảng Thành.”
“Em quen anh ta đã lâu rồi nhỉ, anh ta vẫn chưa nói tên thật của mình cho em biết sao?”
Nhìn thấy gương mặt dần cứng lại của Ngu Bạc Hy, tôi hiểu rằng những lời Hoắc Tuấn nói là thật.
Sau khi Hoắc Tuấn rời đi, Ngu Bạc Hy, không, phải là Kỷ Bạc Hy, dìu tôi lên giường.
Tôi nói với anh: “Cảm ơn, chúc anh ngủ ngon.”
Nhưng Kỷ Bạc Hy vẫn đứng cạnh giường, không có ý định rời đi.
Anh hỏi tôi: “Nhiễm Thanh, cô có muốn hỏi tôi điều gì không?”
Tôi lắc đầu: “Không.”
Ai cũng có bí mật riêng, hơn nữa, quan hệ giữa tôi và Ngu Bạc Hy chưa đến mức phải thành thật với nhau.