Nhất Mộng Hồng Trần - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-05-08 19:16:08
Lượt xem: 20
Khuynh Trường Kính Ngôn ôn nhu ngắt lời, hắn không phải phường bát quái như đám đệ muội hắn, hoặc giả hắn là huynh trưởng, hoàn cảnh bắt buộc hắn phải nghiêm túc.
- Được rồi, về sau cẩn thận điều tra một phen, lão nhị tiểu thất. Lần này là nhờ công lao của hai đứa, lão nhị lần này bắt xà quả thật không dễ chút nào.
- Còn là công của ngũ ca, tứ tỷ mới có thể dễ dàng thu thập thảo quý như vậy. Muội cũng đi ở nhà chỉ trỏ thôi, vẫn là các ca ca xông pha ra trận. Cả tam tỷ nữa, đều là diệu kế của tam tỷ, nói mới nhớ, bức thư pháp đó như thế nào?
Tiểu thất Hoạ Sa nói rất hào hứng, ngược lại Nghinh Nhạc một bộ dáng suy tư như đang nghĩ gì đó, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, nàng nói:
- Tài nghệ của tiểu cửu hẳn không thể nghi ngờ. Lại nói, ta nào có cái tài đức gì đâu, căn bản cùng mọi người đều không thể so sánh. Hiếm khi mọi người đông đủ, chi bằng tổ chức một bữa tiệc đi.
Tiểu cửu An Nhã đứng lên dời bước:
- Muội đã chuẩn bị xong xuôi, sẽ lập tức cho người dọn lên.
Trong cung buổi tối sau khi yến tiệc tan, hoàng thất nữ tử đều chú ý vào xem bức thư pháp kia. Tôn hoàng hậu là công chúa hoà thân của Đông Ngạc quốc, vốn là nơi nam nữ bình quyền, đều được ra trận đánh giặc, cầm binh đao thay vì nữ công gia chánh. Cho nên nàng căn bản không biết thưởng thức cái gì gọi là thư pháp, đích xác đàn gảy trai trâu. Chỉ khen là đồ tốt để vui lòng Thẩm đế mà thôi.
Triều Dương ngũ công chúa tính khí không mấy tốt đẹp, nàng trái phải ngó một hồi, lại trừng mắt chê bai:
- Cái gì mà thất truyền, cái gì mà danh sư. Cái này còn tệ hơn cả hài tử viết.
Triều Dương công chúa chính là không muốn hoà thuận, lại chẳng sợ đắc tội. Trong khi đó Thanh Ninh tứ công chúa lại cẩn thận xem xét, nàng là kiểu tài nữ điển hình. Đương nhiên là thập phần am hiểu cùng thưởng thức, bức thư pháp này nàng nhìn rõ ràng có chỗ nào đó không đúng, lại chẳng biết không đúng ở đâu. Nên cũng không tiện nói, chỉ khen hai câu rồi hồi phủ.
Triều Dương công chúa còn định chê bai đã bị Bạc thái hậu hung hăng trách cứ, Triều Dương công chúa này không phải do thị thân sinh, cho nên không giống công chúa. Thanh Ninh tính tình điềm đạm, ôn hoà hiểu chuyện, còn Triều Dương này, mặc dù do thị đích thân nuôi lớn nhưng hiện tại chỉ tiếc gỗ mục không thể khắc. Triều Dương bị thị mắng liền rất hậm hực, còn định trả treo thì Tôn hoàng hậu đã mau lẹ dìu Bạc thái hậu vào trong.
Năm ngày sau chính là ngày rằm, Khuynh Trường Kính Ngôn đi biệt viện đón Khuynh Trường phu nhân đến Quan Âm tự dâng hương lễ phật. Quan Âm Tự do Khuynh Trường Gia bảo trợ xây dựng, cho nên luôn luôn trang trọng, đương nhiên không cần Khước Dật gia sửa trị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nhat-mong-hong-tran/chuong-7.html.]
Khuynh Trường Nghinh Nhạc cùng mẫu thân và huynh trưởng nàng. Dọc đường đi, Quách thị vén rèm xe ngựa nhìn ngó, lấy làm khó hiểu liền hỏi Khuynh Trường Kính Ngôn đang cưỡi tuấn mã đi bên cạnh:
- Kính Ngôn, sự tình là như thế nào?
Khuynh Trường Kính Ngôn trên mặt hàm chứa ý cười, thầm nghĩ Khước Dật gia lần này chọc vào tam muội hắn hẳn không phải là quyết định khôn ngoan rồi. Tuy rằng tả thừa tướng giàu có như vậy, nhưng mà sửa trị hết gần trăm chùa miếu trong thành Mậu Uyển cũng không phải là tổn thất nhỏ gì. Hắn đương nhiên không dám hướng Quách thị nói như thế, nếu hắn thật sự nói chỉ sợ khi về liền bị mẫu thân nghiêm khắc cho người đánh gãy chân hắn nha.
- Như thế nào, con là cười vì sự tình gì. Còn không thành thật nói, đây là muốn tức c.h.ế.t nương hay sao?
Khoé môi Kính Ngôn trãi ra một nụ cười hoàn chỉnh, hắn nghiên vào trong xe ngựa làm phiền Nghinh Nhạc đang tập trung đọc một quyển sách mà nói:
- Nhạc nhi, muội mau nói để mẫu thân được tỏ tường.
Nghinh Nhạc lập tức gấp sách, nhưng mà dáng vẻ kì thật có chút đai nghiến:
- Đại ca huynh như thế nào lại đem chậu nước bẩn hất lên người muội đây? Được rồi, món nợ này về sau muội sẽ cẩn thận cùng huynh tính toán.
Dứt lời Nghinh Nhạc đưa tay kéo rèm xe ngựa, không quên nhìn bộ dáng huynh trưởng nàng hãm hại muội muội thành công.
Nghinh Nhạc cẩn thận kể lại một lượt sự tình ngày đó, Quách thị nghe xong thì có chút bộ dáng lo lắng, thị nắm tay nữ nhi nói:
- Các con vẫn là không nên chọc vào bọn họ, cẩn thận tránh xa một chút mới tốt.
Nghinh Nhạc thần sắc lập tức thay đổi, làm thành một bộ dáng bất đắc dĩ nói:
- Mẫu thân có điều không biết, sự tình lúc đó vị tam công tử kia đáng sợ như thế nào đâu. Nữ nhi cũng là sợ hãi, dùng một chút sức mọn cố gắng chống chế mà thôi.