Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Ký Yêu Đương Của "Sao Chổi" - Phần 8

Cập nhật lúc: 2024-10-23 09:37:50
Lượt xem: 177

22

Đi siêu thị mua đồ, tôi kéo Chu Thời đi từ tầng một lên tầng bốn, hứng thú không hề giảm sút.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Anh ấy nhíu mày: "Nghỉ một chút đi, em đã đi bộ hai tiếng rồi."

Tôi biết anh ấy đang lo lắng cho sức khỏe của tôi, nhưng đôi khi tôi lại muốn trêu chọc anh ấy.

Tôi thở dài: "Sao vậy? Không kiên nhẫn nữa rồi? Mới có hai tiếng đã không kiên nhẫn rồi, trước khi kết hôn nói hay như hoa, kết hôn xong là chán rồi, quả nhiên là không nghe lời người già, thiệt thòi ngay trước mắt."

Tôi đặt hai tay lên ngực, làm động tác Tây Thi ôm tim, vì muốn gây cười nên diễn xuất vụng về và cường điệu hết mức.

Nhưng bên cạnh lại có một khúc gỗ tin là thật: "Tim đau à? Em đừng giận, ngồi xuống nhanh lên, anh lấy thuốc cho em."

Anh ấy đỡ tôi ngồi xuống ghế bên cạnh, rồi bắt đầu lấy thuốc từ trong túi.

... Giỡn quá lố rồi.

Tôi vội vàng kéo tay anh ấy lại: "Anh đừng lấy nữa, em không sao."

Anh ấy nghi ngờ nhìn tôi, thấy tôi thở đều, sắc mặt hồng hào, quả thực mọi thứ đều bình thường.

Anh ấy nắm lấy cổ tay tôi, không yên tâm hỏi: "Thật sự không sao chứ?"

Tôi kiên định nói: "Thật sự không sao."

Anh ấy thở phào nhẹ nhõm: "Vừa rồi em đặt tay lên tim, anh còn tưởng em bị anh chọc tức đến đau tim."

Tôi vừa khóc vừa cười: "Em đâu dễ bị chọc tức đến đau tim vậy."

Chu Thời nắm tay tôi, cúi đầu bắt đầu giải thích: "Anh không có mất kiên nhẫn, anh chỉ lo lắng cho sức khỏe của em, nếu em muốn đi dạo, mấy tiếng anh cũng có thể đi cùng em. Anh biết em không phải người đỏng đảnh, nhưng cơ thể em có thể không nghĩ vậy... Nói thế nào nhỉ, tóm lại..."

Nói đến sau, dần dần bắt đầu lắp bắp.

Tên ngốc này, lo lắng cho tôi quá rồi.

Tôi áp trán vào trán anh ấy, lầm bầm nói: "Chu tiên sinh, anh có thể đừng khiến em đau lòng vì anh được không?"

23

Bác sĩ nói với tôi rằng tôi không thể vận động mạnh.

Không thể tham gia các hoạt động kéo dài hoặc liên tục, không thể kích động, tức giận, nổi nóng.

Còn có đủ loại kiêng khem, nghe có vẻ nghiêm trọng lắm.

Nhưng tôi cảm thấy đó chỉ là lời nói quá phóng đại.

Ngay cả khi năm 13 tuổi đột nhiên phát bệnh, từ đó liên tục phải nhập viện, tôi cũng cảm thấy mình nhất định có thể kiên trì.

Chỉ cần uống thuốc cẩn thận, sau này tôi nhất định sẽ trở thành một người bình thường.

Nhưng lần nhập viện năm 15 tuổi, tôi bắt đầu sợ hãi.

Năm lớp 9, lớp tổ chức đi dã ngoại, đến vùng ngoại ô để nấu ăn ngoài trời.

Vì sức khỏe nên tôi ít khi đến trường, không thân thiết lắm với các bạn trong lớp, lần này vừa mới trở lại trường đã gặp phải hoạt động tập thể, tôi cảm thấy mình thật may mắn.

Đến nơi, mọi người đều vào rừng nhặt củi hoặc khám phá, cô giáo lo lắng cho sức khỏe của tôi nên bảo tôi cứ ngồi yên tại chỗ.

Tôi ngồi một mình, nhìn mọi người vui vẻ bên nhau, trong lòng vừa ghen tị vừa không biết làm sao để hòa nhập.

Có một người chú ý đến tôi, đến bắt chuyện với tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nhat-ky-yeu-duong-cua-sao-choi/phan-8.html.]

Tôi nhớ cô gái này, năm lớp 7 khi tôi phát bệnh, cô ấy đã ở bên cạnh tôi, lúc đó tôi đã cảm thấy chúng tôi có thể trở thành bạn tốt.

Quả nhiên, chỉ cần vài câu nói là chúng tôi đã nói chuyện hợp nhau, sau đó hai chúng tôi luôn ở bên nhau.

Nhìn tôi nhìn về phía khu rừng, cô ấy mỉm cười hỏi tôi có muốn đi dạo không.

Câu hỏi của cô ấy đúng ý tôi, tôi đang chờ câu này, đúng là người bạn tốt mà tôi đã nhận định.

Hai chúng tôi lén lút tránh ánh mắt của cô giáo rời khỏi khu cắm trại, trong phút chốc, hai chúng tôi như chim sổ lồng, tự do tự tại.

24

Nhưng tôi đã đánh giá quá cao sức khỏe của mình.

Chạy nhảy, nói cười, cơ thể tôi quá tải và bắt đầu phát ra cảnh báo.

Lúc đầu chỉ là đau ngực, hơi khó thở, tôi cứ nghĩ cố chịu đựng một chút sẽ qua.

Nhưng không biết từ lúc nào, trước mắt tôi tối sầm lại, cả người ngã xuống, bên tai chỉ còn văng vẳng tiếng cô ấy gọi tên tôi đầy hoảng sợ.

Sau khi tỉnh lại, cô gái đó vừa khóc vừa đến xin lỗi tôi, bên cạnh là bố mẹ cô ấy với vẻ mặt đầy áy náy.

Họ vừa nói con gái mình không nên làm vậy, vừa cầu xin ông bà tôi tha thứ.

Tôi nói chuyện này không liên quan đến cô ấy, đều là lỗi của tôi, nhưng họ không nghe.

Sau đó, thầy giáo cũng đến thăm tôi, xin lỗi ông bà.

Bác sĩ cầm bệnh án nghiêm túc nói với tôi, vì lần quá sức này, bệnh của tôi đã trở nặng.

Chỉ cần sơ sẩy một chút, tôi có nguy cơ đột tử.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt sợ hãi của ông bà, tôi đột nhiên cảm thấy chán ghét bản thân mình.

Sau khi xuất viện trở lại trường, tôi lại trở thành một người cô độc.

À, như vậy cũng tốt, đỡ phải lúc tôi c.h.ế.t đi còn có thêm người đau lòng vì tôi.

 

25

Năm thứ tư sau khi kết hôn.

Vào một buổi chiều đẹp trời, tôi và bạn thân hẹn nhau đi trung tâm thương mại mua sắm.

Vừa đến nơi, tôi đã nhận được điện thoại của cô ấy, tôi mỉm cười, cảm thán hai chúng tôi thật sự tâm đầu ý hợp.

"Bé cưng ơi, tình hình thay đổi rồi, biên tập của mình đột nhiên tìm đến cửa! Cậu cứ tìm hiệu sách, quán cà phê mèo hay chỗ nào đó ngồi đợi mình nhé. Mình nhiều nhất nửa tiếng nữa là đến!"

Tôi chưa kịp nói gì, cô ấy đã vội vàng cúp máy.

"..."

Tôi bất lực thở dài, bắt đầu tìm nơi tr refuge.

Vừa đi vừa tìm, rất nhanh tôi đã nhìn thấy một cửa hàng quen thuộc ở góc phố.

Mắt tôi sáng lên, quán cà phê mèo này cuối cùng cũng khai trương rồi!

Từ khi nghe tin quán này sắp mở, tôi và bạn thân đã rất mong chờ được đến đây chơi với mèo.

Hôm nay vận may thật tốt!

 

Loading...