NHẬT KÝ TỪ BẠN GÁI TIN ĐỒN TRỞ THÀNH CHÍNH THỨC - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-07-23 07:43:01
Lượt xem: 3,190
01
Tôi vốn chỉ là một nữ sinh viên đại học nghèo.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Cho đến khi tôi gặp Bùi Trầm.
Ngày khai giảng, tôi là đại diện tân sinh viên phát biểu.
Bài phát biểu rất thành công.
Chiều hôm đó, tôi bị Bùi Trầm chặn ở nhà ăn.
"Cố Thanh Hà phải không, sáng nay cậu đại diện tân sinh viên phát biểu phải không?"
Trước mặt tôi xuất hiện một anh chàng đẹp trai, mắt tôi dán chặt vào anh ta.
Ngoài sự ngạc nhiên, tôi còn có chút e thẹn.
Tôi gật đầu: "Là tôi, có chuyện gì không?"
"Cậu có thể uống một tách cà phê với tôi không? Tôi muốn nói chuyện với cậu."
Bạn cùng phòng kéo tay áo tôi, thì thầm: "Trời ơi! Đây là Bùi Trầm, hotboy được công nhận của trường! Anh ấy không phải định tỏ tình với cậu chứ?"
02
Tôi theo Bùi Trầm đến quán cà phê ở cổng trường.
Trên đường đi, đầu óc tôi rối bời.
Bùi Trầm thực sự muốn tỏ tình với tôi sao?
Không phải nói hotboy rất lạnh lùng sao?
Tôi nên đồng ý hay từ chối?
Đồng ý ngay thì quá dễ dãi.
Nhưng Bùi Trầm đẹp trai như vậy, không đồng ý thì lại thiệt thòi.
Trong đầu tôi diễn ra cuộc đấu tranh nội tâm hàng trăm lần.
Kết quả là khi ngồi xuống, câu đầu tiên Bùi Trầm nói là: "Lúc cậu phát biểu, tôi đã ngủ."
Tôi sững sờ ngay tại chỗ.
"Vậy, dù cho bài phát biểu của tôi không hay, anh cũng không cần phải đến đây để phê bình chứ?"
Bùi Trầm lắc đầu, chỉ vào mình: "Cậu có nhận ra không? Tôi có quầng thâm mắt."
Nói thật, không nhìn kỹ thì không thấy.
Có lẽ do đêm qua tôi thức trắng để sửa bài phát biểu, tôi cảm thấy quầng thâm mắt của mình nặng hơn của anh ta gấp 20 lần.
03
Trước ánh mắt dò xét của tôi, Bùi Trầm chậm rãi nói: "Tôi bị chứng mất ngủ nặng, đã rất lâu rồi không ngủ sâu quá 2 tiếng."
Anh nhìn thẳng vào mắt tôi: "Cho đến sáng nay, khi nghe bài phát biểu của cậu, tôi đã ngủ ngon trong hội trường lớn, một giấc ngủ kéo dài 3 tiếng."
Tôi hoàn toàn mơ hồ.
"Vậy anh đến đây để khen tôi sao?"
Ánh mắt Bùi Trầm hơi thay đổi: "Không, tôi muốn thuê cậu."
Anh đưa cho tôi một bản hợp đồng: "Mỗi ngày đọc cho tôi một câu chuyện trước khi đi ngủ, thời gian dài hơn 6 phút, gửi ghi âm trước 10 giờ tối."
Tôi vừa định từ chối thì anh đã đưa ra mức giá mà tôi không thể từ chối.
"Mỗi tuần 2000 tệ."
Sợ tôi không tin, anh lập tức thêm WeChat của tôi, chuyển ngay 2000 tệ cho tôi.
04
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nhat-ky-tu-ban-gai-tin-don-tro-thanh-chinh-thuc/chuong-1.html.]
Tôi bị choáng ngợp bởi số tiền đột ngột xuất hiện này.
Nhưng tôi vẫn giữ lý trí của một người nghèo.
"À... tôi nghĩ số tiền '2000' này không ổn lắm."
"Nhỡ sau này anh nói đây là khoản vay, rồi kiện tôi đòi lại tiền thì sao?"
"Hay là thế này, mỗi tuần anh chuyển cho tôi hai lần, một lần 1314 tệ, một lần 520 tệ."
"Khi chuyển khoản nhớ ghi chú 'Bé yêu anh'."
"Như vậy mỗi tuần là 1834 tệ, anh còn tiết kiệm được hơn 100 tệ."
Sau một hồi nói ra hết suy nghĩ, Bùi Trầm cúi đầu, xoa xoa trán.
"Phiền phức quá, tôi sẽ chuyển cho cô 5200 tệ mỗi tuần, được chưa?"
05
Tối đó tôi đã đọc một đoạn truyện cổ tích, ghi âm lại bằng điện thoại và gửi cho Bùi Trầm.
Sáng hôm sau lúc 6 giờ, Bùi Trầm gọi điện cho tôi, phấn khởi báo rằng tối qua anh ta ngủ rất ngon.
Tôi cảm ơn anh ta.
Tôi không có tiết học buổi sáng, vốn định ngủ đến 9 giờ.
Công việc ghi âm diễn ra suôn sẻ trong hai tuần.
Tôi nhận được hơn 10 nghìn tệ tiền lương, toàn bộ gửi về cho mẹ.
Bố tôi bị tai nạn xe phải nhập viện, nhà lại không có nhiều tiền tiết kiệm.
Số tiền này vừa đúng lúc giải quyết khó khăn.
Tôi tính toán trong đầu, mỗi tháng có thể kiếm hơn 20 nghìn tệ.
Sau giờ học tôi còn đi làm thêm ở quán trà sữa, một năm có thể tiết kiệm được 300 nghìn tệ.
Chỉ cần Bùi Trầm không đuổi việc tôi, tôi có thể phát tài.
Nhưng Bùi Trầm đột nhiên lại có ý kiến về công việc này.
06
Anh ta nhíu mày hỏi tôi: "Bây giờ cô dùng điện thoại gì mà âm thanh tệ quá vậy?"
Tôi đưa điện thoại cho anh xem.
Là một chiếc điện thoại dành cho người già giá chưa tới 1000 tệ.
Bùi Trầm vò đầu bứt tóc, trông có vẻ bực bội.
Nửa tiếng sau, anh đưa cho tôi một túi giấy sang trọng.
Mở ra, bên trong là một chiếc điện thoại chưa mở hộp.
Chiếc điện thoại trị giá hơn 10 nghìn tệ.
Tay tôi run lên, suýt làm rơi điện thoại.
"Anh Bùi, anh đưa tôi cái này làm gì?"
"Về sau dùng cái này để ghi âm cho tôi."
Hiểu rồi, đây là điện thoại công ty cung cấp cho nhân viên.
Dùng điện thoại mới để ghi âm vài ngày, Bùi Trầm lại bắt đầu phàn nàn về chất lượng âm thanh.
Thế là anh lại mua cho tôi một bộ thiết bị thu âm chuyên nghiệp.
Các bạn cùng phòng nhìn thấy cảnh này, cứ ngỡ tôi chuẩn bị làm livestream.