Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NHẬT KÝ LÚC NỬA ĐÊM - Hải Đảo Kinh Hoàng (1)

Cập nhật lúc: 2024-11-16 14:12:41
Lượt xem: 16

1

Tôi tên là Lâm Duyệt.

Tôi sống trên một hòn đảo nhỏ tên là Đại Bàn, cách đất liền khoảng 41 hải lý. 

Những vật dụng cần thiết cho cuộc sống hàng ngày, chúng tôi đều phải sang đảo Bích Hạ, cách đó chừng hai ba hải lý để mua. 

Bích Hạ cũng không lớn lắm, chỉ có hơn trăm hộ dân sinh sống.

Không có tàu khách nào đi thẳng đến Đại Bàn. Nếu người ngoài muốn đến đảo của chúng tôi, họ phải đến Bích Hạ trước, rồi từ đó thuê thuyền nhỏ để tới Đại Bàn. 

Tương tự, dịch vụ chuyển phát nhanh cũng chỉ giao hàng đến Bích Hạ mà thôi.

Đại Bàn được bao bọc bởi biển cả, xung quanh toàn là vách đá dựng đứng. Chỉ có một lối ra vào duy nhất ở phía hướng ra biển, đồng thời cũng là bến tàu nhỏ cho thuyền bè cập bến. 

Ngoài ra, lối ra vào này còn có một cánh cổng, có thể đóng lại khi cần thiết.

Trước đây, Đại Bàn cũng không có nhiều người, chỉ khoảng năm mươi hộ gia đình. Nhưng hiện nay, chính sách đang khuyến khích người dân "di dời khỏi đảo nhỏ, tập trung phát triển đảo lớn", nên đảo chỉ còn lại mười hộ dân.

Tôi có một người anh trai đã rời đảo để lên thành phố lớn học đại học. 

Tình cảm hai anh em tôi không được thân thiết cho lắm, anh ấy thậm chí còn không gần gũi với tôi bằng chú chó A Phúc mà tôi nuôi.

Thật ra, anh ấy không cố ý lạnh nhạt với tôi, chỉ là chúng tôi ít gặp nhau, khoảng cách địa lý lại xa xôi.

Bố mẹ tôi tuy không thiên vị, nhưng quan niệm giáo dục của họ khá lạc hậu. 

Dù tôi học rất giỏi khi tốt nghiệp cấp hai, nhưng bố mẹ không ủng hộ tôi tiếp tục học lên cấp ba.

Họ muốn tôi ở lại bên cạnh, cùng họ đánh bắt cá và nuôi trồng thủy sản để kiếm sống, rồi sau này sẽ lấy chồng.

Đại Bàn tuy nhỏ, nhưng cơ sở hạ tầng trên đảo khá đầy đủ, bao gồm internet, điện, thông tin liên lạc,... chỉ là đôi khi những thứ này sẽ không ổn định do ảnh hưởng của thời tiết.

Lúc rảnh rỗi, tôi thường đọc truyện online, xem video ngắn để giải trí, nhưng tôi thích nhất vẫn là được hòa mình vào biển cả.

Tôi thích đi dạo dọc bờ biển, lắng nghe tiếng sóng vỗ, ngắm nhìn cảnh bình minh và hoàng hôn tuyệt đẹp.

Ở đây, tôi có thể thỏa thích tận hưởng niềm vui khi đi bắt hải sản và câu cá, hoặc chỉ đơn giản là lặng yên ngắm nhìn biển cả bao la, tận hưởng cảm giác yên bình và tự do.

Tối ngày 1 tháng 6, tôi trằn trọc mãi không ngủ được, nên đã chạy ra bờ biển, để mặc gió biển thổi tung mái tóc, lắng nghe tiếng sóng vỗ rì rào, một mình thả hồn vào khoảng không vô định.

Dưới màn đêm, hòn đảo chìm trong tĩnh lặng, không khí thoang thoảng mùi mặn của biển cả và hơi lạnh đặc trưng của ban đêm.

Bỗng nhiên, nơi đường chân trời xuất hiện một vùng sáng rực rỡ, khác hẳn với ánh trăng và ánh sao, toát lên vẻ đẹp kỳ lạ chưa từng thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nhat-ky-luc-nua-dem-skgh/hai-dao-kinh-hoang-1.html.]

Ánh sáng ấy tựa như những dải lụa màu đang nhảy múa trên bầu trời đêm, sắc màu biến ảo khôn lường.

Vẻ đẹp độc đáo của nó đã thu hút sự chú ý của các bác, các chú trên đảo. Mọi người lần lượt bước ra khỏi nhà, ngước nhìn lên bầu trời đêm huyền ảo.

Khước thán thế sự bỉ nhân tình, hình đồng mạch lộ nhân hà cố

Ánh sáng khi thì như những con sóng xanh cuồn cuộn trên không trung, lúc lại giống như dải lụa màu tím bay lượn mềm mại.

Nó hòa quyện cùng ánh sao, tạo nên một bức tranh đêm vừa tráng lệ vừa kỳ bí.

Tuy nhiên, thứ ánh sáng kỳ diệu này không chỉ đơn thuần là một hiện tượng thiên văn.

Khi ánh sáng ấy tiếp tục tỏa sáng, những sợi dây điện trên đảo bỗng nhiên bốc khói và phát ra tiếng xèo xèo.

Ngay sau đó, toàn bộ đèn trên đảo vụt tắt, bóng tối bao trùm lên tất cả.

Cùng lúc đó, loa phát thanh của đảo phát ra những âm thanh chói tai, dường như bị nhiễu sóng, tiếng lúc được lúc mất, nghe rất chói tai và khó chịu.

Tôi cố gắng dùng điện thoại để ghi lại cảnh tượng kỳ lạ này, nhưng kỳ lạ là chiếc điện thoại của tôi không thể bật lên được.

Được mẹ giục, tôi vội vã về nhà.

Còn bố tôi và các bác, các chú thì tất bật đi dập lửa trên những đường dây điện.

Điện trên đảo đã bị cắt hoàn toàn.

Tuy nhiên, cuộc sống của chúng tôi không bị ảnh hưởng quá nhiều. Mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường, ăn uống, vui chơi vẫn không thiếu thứ gì.

Chúng tôi chỉ cần chờ đợi điện được khôi phục là được.

Những năm gần đây, chúng tôi đã từ bỏ việc đánh bắt xa bờ, chuyển sang nuôi trồng thủy sản bằng lồng bè.

Mỗi khi đến mùa thu hoạch, chúng tôi sẽ vận chuyển hải sản tươi sống sang Bích Hạ để bán.

Thế nhưng, lần này khi tôi đến Bích Hạ, tôi phát hiện ra cả hòn đảo cũng đang bị mất điện. Hơn nữa, tàu khách trên đảo cũng tạm ngừng hoạt động để bảo trì.

Tình hình còn tệ hơn khi hầu hết điện thoại thông minh đều không thể bật lên được, chỉ có một số ít điện thoại đời cũ là còn dùng được, nhưng dù có bật lên thì cũng không có sóng.

Những người ngư dân không hề tỏ ra hoảng loạn. 

Vào mùa mưa bão, mất điện và mất liên lạc là chuyện thường tình đối với họ.

Chỉ là, việc gặp sự cố nghiêm trọng như vậy vào một ngày yên bình quả thật nằm ngoài dự đoán.

Mọi người vẫn tiếp tục công việc của mình một cách bình tĩnh, thậm chí còn nói đùa rằng chắc là do vị lãnh đạo nào đó sơ suất mà gây ra sự cố lớn thế này.

Tuy nhiên, họ không hề biết rằng, từ hôm qua, cả thế giới đã trải qua một biến động long trời lở đất.

Chỉ vì cuộc sống trên đảo khá biệt lập với thế giới bên ngoài nên họ vẫn chưa nhận ra sự thay đổi kinh thiên động địa đó.

Loading...