Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Ký Báo Thù Của Mỹ Nhân Lắm Chiêu - Chương 21

Cập nhật lúc: 2024-05-17 19:27:28
Lượt xem: 402

Thái tử dẫn ta đi leo núi.

 

Leo suốt hai canh giờ, cuối cùng cũng tới được đỉnh núi.

 

Vô số tầng mây lượn lờ dưới chân khiến ta cảm thấy cả người như lâng lâng, giống như đang bay giữa trời vậy.

 

Ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu rọi xuống, Thái tử đứng dưới ánh nắng sáng ngời, vừa cười vừa vươn tay về phía ta.

 

"Thẩm Tri Ý, thấy gì không?"

 

"Nếu nàng đứng dưới chân núi, nàng chỉ có thể thấy được những bụi cỏ thấp bé khô héo, nhưng khi tới đỉnh núi rồi, nàng sẽ không còn nhớ những vất vả gian nan trên đường đi nữa đâu."

 

"Thế nên nàng phải bước ra, leo lên đỉnh núi, đừng co rúc mãi trong chuồng ngựa tồi tàn kia nữa."

 

Gió trên đỉnh núi rất lớn, các tầng mây biến hóa thành đủ loại hình dạng, cả thế giới như nằm dưới bàn chân ta.

 

Ta nhắm mắt lại, dang hai tay ra.

 

Quên hết mọi chuyện sao?

 

Sao mà quên được chứ.

 

Nhưng Thái tử nói không sai.

 

Có vẻ như còn sống cũng rất tuyệt.

 

22

 

Sau khi trở về Thẩm phủ, ta thấy phụ thân đối xử khách khí với ta hơn. 

 

Thẩm Bảo Châu thì vẫn không phục như cũ, vẫn hống hách huênh hoang với ta, nhưng chỉ cần nàng ta nói một câu là ta lại xông lên tát nàng ta một cái, thế là hai người lại lao vào đánh nhau. 

 

Sức ta lớn hơn nên hầu như chỉ có chuyện nàng ta bị đánh. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nhat-ky-bao-thu-cua-my-nhan-lam-chieu/chuong-21.html.]

 

Số lần càng nhiều, nàng ta chưa thắng ta được lần nào nên về sau cũng ngoan ngoãn hơn. 

 

Phụ thân không dám mời Cố Tu Hòa nữa mà đổi thành một vị lão tiên sinh khác. Lão tiên sinh có hai sợi râu cá trê, mặt mũi gian xảo. 

 

Chờ Thư Mặc vừa rời khỏi là ông ta lập tức xắn tay áo lên. 

 

"Đứng đơ ra đó làm gì, mau làm thôi!" 

 

Chúng ta mở cửa mật thất, ta trơ mắt nhìn ông ta móc ra một sợi dây đồng từ trong tay áo của mình, mân mê một hồi đã mở được khóa. 

 

"Lợi hại đấy Chu tiên sinh." 

 

Ta bật ngón tay cái với ông ta. 

 

Trong rương chất đầy vàng bạc châu báu, nhưng có một cái rương trong số đó chứa toàn là thư từ. 

 

Chu tiên sinh lấy một chồng thư nhét vào trong lòng, còn ta thì lấy một mớ châu báu nhét vào trong tay áo. 

 

Hai người bọn ta mắt to trừng mắt nhỏ. 

 

"Ông giấu như vậy có phải là hơi lộ rồi không?" 

 

"Ờm, để lát nữa ta khom lưng là được, không lộ quá đâu." 

 

"Ồ, vậy ta cũng giấu cho kỹ để không bị lộ." 

 

Sau khi gửi đồ đi, không bao lâu sau bên phía Thái tử đã có hành động. 

 

Quả nhiên giống như lời Cố Tu Hòa nói, cha ta chỉ bị cách chức điều tra. Vì con số tham ô rất lớn nên Thánh thượng tức giận, Thẩm phủ bị xét nhà. 

 

Vào hôm bị tịch thu tài sản, Lương Quyên Ngọc và Thẩm Bảo Châu khóc lóc thảm thiết còn hơn ngày cha ta bị nhốt vào ngục. 

 

Đến trang sức cài tóc của hai người cũng bị quan sai xét nhà lấy, hết tóc tai rối bời, trông cứ như hai con gà mái bị vặt trụi lông. 

Loading...