Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Ký Báo Thù Của Mỹ Nhân Lắm Chiêu - Chương 02

Cập nhật lúc: 2024-05-17 19:11:41
Lượt xem: 351

"Giết người kìa! Lương Quyên Ngọc muốn g.i.ế.c con gái vợ trước kìa... Mọi người ra đây mà xem..." 

 

Lúc đang gà bay chó sủa thì cha ta đã về tới. 

 

Ông ta thấy vậy thì giận dữ kêu hạ nhân đè ta xuống, cho ta ăn một trận no đòn. 

 

Ta không chịu thua chút nào, trừng mắt nhìn lại. 

 

"Ông có giỏi thì đánh c.h.ế.t ta luôn đi!" 

 

Nhà ngoại ta là võ tướng ở biên quan, mấy vị cữu cữu đều ở biên cảnh. Mặc dù họ không hỏi han gì khi ta bị đưa tới nông thôn, nhưng mà nếu ta c.h.ế.t thì đây lại là chuyện khác. Vì mặt mũi gia tộc, chắc chắn bọn họ sẽ tới đây để làm lớn chuyện. 

 

Quả nhiên, cha tức tới mức hất mạnh ống tay áo. 

 

"Nhốt thứ nghiệp chướng này vào phòng chứa củi cho ta ngay!" 

 

 

Thẩm gia không hổ là gia đình giàu có, đến phòng chứa củi cũng tốt hơn phòng của ta ở nông thôn. 

 

Ta ngồi ôm đầu gối ở trong một góc, nhe răng trợn mắt sờ vết thương trên mặt. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nhat-ky-bao-thu-cua-my-nhan-lam-chieu/chuong-02.html.]

 

Người đi trà lạnh, sau khi mẹ ta qua đời thì những thị nữ thân cận của bà đều bị Lương Quyên Ngọc bán đi hết. Tất cả những người ở thôn trang đều là người của bà ta, ngày ngày họ đều tìm đủ mọi cách để ngược đãi ta. 

 

Từ nhỏ tới lớn ta chưa được ăn bữa cơm no nào, ngày ngày đều có đủ thứ việc làm mãi không xong. Lúc đói quá chịu không nổi, ta chỉ có thể bắt chuột đồng ngoài ruộng để ăn đỡ thôi. 

 

Nghĩ đến ngày tháng cực khổ phải chịu trước kia, ta lại muốn phát điên. Chỉ muốn dùng một mồi lửa đốt trụi tòa phủ đệ xa hoa này, để tất cả mọi người phải xuống địa ngục cùng với ta. 

 

Tại sao chứ, rốt cuộc ta đã làm sai cái gì? Trong khi bọn họ sống cuộc đời ăn ngon mặc đẹp thì ta lại hèn mọn như một con kiến, đến một hạ nhân thấp kém nhất cũng sống sung sướng hơn cả ta.

 

Ta bị nhốt trong phòng chứa củi hai ngày, đến ngày thứ ba thì cha ta xuất hiện. 

 

Ông ta nhìn ta với vẻ ghét bỏ, kêu hạ nhân tới giúp ta tắm rửa sạch sẽ, mặc vào váy áo tinh tươm.

 

"Tri Ý, kinh thành khác với nông thôn, từng lời ăn tiếng nói của con đều đại biểu cho thể diện của Thẩm gia, thế nên sau này không được hành động như thế nữa."

 

Thái độ của cha hiền hòa hơn một chút so với mấy ngày trước, thậm chí còn hào phóng cho ta một cái hộp, trong đó chứa mấy món đồ trang sức. 

 

"Hôm kia Thái tử sẽ mở tiệc ở Đông cung, con phải đi chung với mọi người."

 

Thái tử sao?

 

Loading...