Nhập Vai - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-09 10:12:07
Lượt xem: 2,422
Đang trò chuyện, tấm rèm trúc chợt mở, hai người bước vào, một trước một sau.
Người đi trước dáng người mảnh mai, gương mặt trái xoan thanh tú, đôi lông mày lá liễu, đôi mắt hạnh nhân long lanh.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Trên đầu đội mão sen bằng ngọc bích, người khoác đạo bào màu trắng ngà.
Chính là chủ nhân đạo quán - Diệu Thường.
Kế sau là Thẩm tiểu thư.
Ta vội đứng dậy đón tiếp, cất lời trước cả Diệu Thường: "Đạo trưởng vạn phúc. Tháng trước, tại hạ có xin đạo trưởng mấy lá bùa, hôm nay đến xin nhận."
Diệu Thường hiểu ý, chắp tay đáp lễ, giả bộ không quen biết: "thọ phúc vô lượng ! Hai vị khách quý kia đến trước, xin thí chủ vui lòng đợi một lát."
Thẩm tiểu thư sải bước đến trước mặt Trần tiểu thư, sau khi hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện, liền giật lấy xấp ngân phiếu, liếc xéo về phía ta, nói: "Thuyền rách còn ba cân đinh, bày đặt đáng thương để lừa người, lại dám lừa đến ta đây? Tổ trạch nhà ngươi chẳng phải còn chưa bán sao? Ít ra cũng đáng vài vạn lượng bạc."
Nói rồi, nàng ta quay sang Trần tiểu thư: "Tỷ tỷ, bên này đã xong việc, đừng bận tâm đến nàng ta nữa, chúng ta đi thôi."
Trần tiểu thư nhìn ta, cười bất lực, rồi quay sang nói với đạo trưởng: "Hôm nay đã làm phiền đạo trưởng, chúng ta xin phép cáo từ, xin đừng tiễn xa!"
Diệu Thường cất tiếng gọi ra cửa: "Trúc Thanh, Trúc Việt, thay ta tiễn hai vị khách quý!"
Tiếng bước chân xa dần, Diệu Thường quay lại rót một chén trà thơm, uống một hơi cạn sạch, thở dài rồi ngồi xuống: "Mệt cả nửa ngày, miệng lưỡi khô khốc, còn phải diễn tuồng cùng ngươi."
Ta ngồi xuống rót trà cho nàng: "Làm phiền Diệu Thường chân nhân rồi. Ta đến đây là để từ biệt, ta sắp rời khỏi Kiến Châu."
Ta kể lại những chuyện xảy ra gần đây cho nàng nghe, Diệu Thường không khỏi thở dài: "Thật không ngờ ngươi lại gặp phải cảnh ngộ như vậy, đúng là thế sự khó lường. Ta thấy Thẩm tiểu thư tuy kiêu ngạo nhưng không có tâm cơ, còn Trần tiểu thư kia, nhìn thì đoan trang thục nữ, nhưng có vẻ tâm tư sâu sắc."
Ta hoàn toàn đồng ý với lời Diệu Thường: "Hai mỹ nhân này, lấy ai về cũng đủ cho hắn ta khốn khổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nhap-vai/chuong-5.html.]
"Bỗng dưng ta thấy thương cảm cho Bạch Tông Lân, quả đúng là "mỹ nhân ân nặng khó đền".”
Diệu Thường bật cười: "Ngươi có biết không, hôm nay hai nàng ta còn rút quẻ tình duyên, quẻ văn rất thú vị đấy."
Ta liền hào hứng: "Mau mau, cho ta xem với!"
Diệu Thường bày hai tờ giấy lên bàn: "Bên trái là của Thẩm tiểu thư, bên phải là của Trần tiểu thư."
Ta cầm tờ quẻ của Trần tiểu thư lên trước. Trên tờ "Trung thiêm" có lời phê: "Tiếc thay gặp nhau quá muộn màng. Người trước mắt thật đáng yêu, đáng để ta gửi gắm cả đời. Nhưng than ôi, người đã có nơi có chốn, biết làm sao đây?"
Tiếp đến là tờ quẻ của Thẩm tiểu thư, cũng là "Trung thiêm", lời phê: "Dục tốc bất đạt. Tham cái lợi nhỏ sẽ làm hỏng việc lớn. Tham cái lợi nhỏ dễ quên mất đạo nghĩa, bị người ta ghét bỏ thì mọi chuyện coi như xong! Nhất định phải biết điều này."
Ta xếp hai tờ quẻ lại, bỏ vào túi đựng quẻ treo trên tường, hỏi: "Không biết hai vị tiểu thư phản ứng thế nào khi xem quẻ?"
Diệu Thường đáp: "Trần tiểu thư không nói gì, chỉ thở dài một tiếng, trên mặt có vẻ ưu tư."
"Xem ra quẻ này đã nói trúng tim đen nàng ta rồi."
Nghĩ đến cô tiểu thư nhà giàu kiêu căng ngạo mạn, ta cố nhịn cười hỏi: "Thẩm tiểu thư xem quẻ xong không nổi giận à?"
Diệu Thường gật đầu cười: "Nếu không có Trần tiểu thư cản lại, nàng ta đã xé nát tờ quẻ rồi."
"Với tính cách của nàng ta, đúng là dễ chuốc họa vào thân."
Ta giơ ngón tay cái với Diệu Thường: "Hai quẻ tình duyên này thật tuyệt vời, nói trúng phóc."
Diệu Thường có vẻ đắc ý: "Đạo quán của ta hương khói thịnh vượng là nhờ những quẻ bói này đấy.
Trước đây ngươi không chịu bốc quẻ, nay sắp rời Kiến Châu rồi, chi bằng bốc một quẻ, xem như quà chia tay của ta."
Ta vui vẻ nhận lời, đưa tay lấy ống quẻ, lắc ba cái, một que rơi xuống bàn.