NHÂN VẬT CHÍNH CHỈ MUỐN YÊU ĐƯƠNG - CHƯƠNG 9 : QUÀ TẶNG
Cập nhật lúc: 2024-06-11 15:32:35
Lượt xem: 15
Phó Dư Hạc vẫn còn nhớ hôm qua lúc Phó Trừng đi ra ngoài, chỉ để lại một câu "Em đi đây" rồi cũng không có dự định nói thêm với anh câu nào nữa, anh có hỏi Phó Trừng đi đâu nhưng cậu chỉ nói "không cần anh quan tâm", chẳng qua là câu trả lời này thật sự rất dễ đoán.
Hôm nay, Phó Trừng lại nở một nụ cười làm lành, dường như đã bỏ qua hiềm khích trước đó, kết thúc " chiến tranh lạnh" với anh, cầm chiếc bánh kem giục anh mau thổi nến, mỉm cười trông cực kỳ ngoan ngoãn.
Ánh mắt anh có chút đờ đẫn, liếc nhìn Thẩm Dịch đang đứng phía sau cách anh nửa bước chân, nhưng anh đã nhanh chóng thu ánh mắt đó lại. Phó Dư Hạc dường như không còn cách nào khác đành thuận theo ý muốn của Phó Trừng, cúi người xuống, thổi nến.
"Bây giờ cũng muộn rồi, đi ngủ sớm đi." Anh nói.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
"Như vậy sao được!" Lần này là Thẩm Dịch trả lời: "Anh Phó, anh vẫn còn chưa ăn bánh sinh nhật mà."
Sau khi thổi tắt nến, phòng khách đã mất đi ánh sáng, trong chốc lát trở nên tối đen, Phó Dư Hạc cũng không nhìn thấy được biểu cảm lúc này của Thẩm Dịch. Khi nghe thấy giọng điệu kéo dài âm cuối đó của cậu, Phó Dư Hạc cũng chỉ xoa nhẹ ngón tay cái và ngón trỏ của mình.
"Bánh sinh nhật này là em và Phó Trừng cùng nhau làm đó."
Thẩm Dịch nhẹ giọng nói: "Bọn em rất là thành tâm đó, anh Phó có cảm động không?"
Phó Dư Hạc bỗng nhếch miệng, đồng thời hạ thấp giọng nói: "Cảm động, sao lại không cảm động được, tôi nên báo đáp cậu thật tốt mới phải."
Thẩm Dịch: "Báo đáp thì không cần đâu."
Phó Dư Hạc sau khi uống rượu giọng nói có chút khàn khàn, so với lúc bình thường càng có sức hút hơn, anh chậm rãi trả lời: "Như vậy không tốt."
Sao anh có thể không nhận ra là Thẩm Dịch đang cố ý trêu đùa anh chứ, cậu trêu đùa anh như đang trêu mèo vậy...
Đôi mắt Phó Dư Hạc tối sầm lại.
Anh cũng không phải là con mèo nhỏ. Trêu mèo trêu đến tận trên đầu hổ, nếu không cẩn thận sẽ bị hổ ăn đến mảnh xương cũng không còn.
Sự chú ý của Phó Dư Hạc đang tập trung trên người Thẩm Dịch, nên anh không phát hiện ra Phó Trừng trong bóng tối đã lặng lẽ rời khỏi bàn ăn.
Phó Trừng đã đi đi lại lại mấy lần trong bóng tối mới thuận lợi đi đến được chỗ cầu thang, cậu ấn xuống công tắc bật đèn, đèn nháy treo trên cầu thang sáng lên, trông giống như những ngôi sao nhỏ, tạo nên bầu không khí sinh nhật ấm áp.
"Anh cắt bánh sinh nhật đi!" Phó Trừng bước vài bước tới, cúi xuống, đưa d.a.o cắt bánh cho Phó Dư Hạc, cung kính như là đưa t.h.u.ố.c lá cho đại ca vậy.
Phó Dư Hạc: "... Anh đi rửa tay trước đã."
Phó Trừng rút tay lại: "Dạ."
Phó Dư Hạc: "Em muốn ăn thì tự mình cắt đi."
"Không được, miếng đầu tiên phải để cho anh cắt mới được." Phó Trừng nói.
Thẩm Dịch đi đến bên cạnh, kéo ghế ra, ngồi xuống tự nhiên như ở nhà mình, nói: "Đây gọi là cảm giác nghi thức."
Phó Trừng gật đầu: "Nghi thức nhất định phải có."
Phó Dư Hạc: "..."
Phòng bếp của biệt thự là bếp mở, Phó Dư Hạc bước vào bên trong, muốn rửa tay rồi thuận tiện rót một cốc nước. Anh mới bước đến gần phòng bếp đã ngửi thấy một mùi rất thơm, đến khi bước vào phòng bếp rồi mới phát hiện ra trên bàn ăn đã bày ra mấy món ăn.
Phó Trừng không thể nào làm ra được mấy món ăn này.
Là gọi đồ ăn ngoài sao?
Sau khi rửa tay xong bước ra ngoài, anh dùng d.a.o cắt bánh kem. Hình dáng bánh kem rất đơn giản, ăn vào cũng không ngọt lắm, anh không thích loại bánh kem này lắm nhưng vẫn nể mặt mà ăn vài miếng.
"Anh, anh có đói không, trong phòng bếp có đồ ăn á." Phó Trừng vừa ăn bánh kem vừa nói.
Phó Trừng tỏ ra như bình thường không có chuyện gì, nhưng trừ lúc nhìn Phó Dư Hạc một cái khi anh mới bước vào cửa, cậu vẫn luôn trốn tránh ánh mắt của anh. Cậu cúi đầu, vẫn còn ngượng ngùng vì trận cãi nhau trước đó.
"Ừ." Phó Dư Hạc hỏi: "Em ăn...Bọn em đã ăn chưa?"
"Vẫn chưa.” Phó Trừng nói.
Phó Dư Hạc: "Cùng nhau ăn đi."
Phó Trừng: "Ò… Để em dọn ra, cơm vẫn còn nóng đó."
Thẩm Dịch có thể nhận thấy rõ ràng bầu không khí lúng túng ngượng ngùng giữa hai anh em Phó Trừng và Phó Dư Hạc, cậu chống cằm nhìn hai người nói chuyện, sau đó mới đứng lên đi giúp đỡ.
Phó Dư Hạc cũng đứng lên, ba người bưng thức ăn ra, lại lấy thêm ba cái bát, xới cơm, ngồi vào bàn ăn, cả quá trình gần như không giao tiếp với nhau.
Thẩm Dịch đi về phía tủ lạnh, lấy bia và đồ uống ra, đưa cho Phó Trừng một chai bia, quay đầu lại nói với Phó Dư Hạc:
"Anh hôm tối nay đã uống hơi nhiều rượu rồi, bây giờ không nên uống thêm nữa."
Cậu học theo Phó Trừng gọi Phó Dư Hạc là anh, gọi như vậy cảm giác thân thiết hơn. Phó Dư Hạc trơ mắt nhìn Thẩm Dịch đặt một chai... sữa bò vào tay anh.
"Anh uống chút sữa bò đi, dạ dày sẽ thoải mái hơn." Thẩm Dịch nói.
Phó Dư Hạc nghiêng đầu.
Quan tâm anh như vậy sao? Đây không giống với tác phong của Thẩm Dịch cho lắm.
Thẩm Dịch: "Anh?"
Phó Dư Hạc im lặng, mấy dòng suy nghĩ lướt qua tâm trí anh.
Thẩm Dịch vẫn mỉm cười nhìn anh, Phó Dư Hạc cụp mắt xuống, thản nhiên "ừ" một tiếng.
Phó Trừng lặng lẽ mở chai bia ra uống một ngụm.
Khi Thẩm Dịch và Phó Trừng cụng bia với nhau, tạo ra một âm thanh thật vang.
Bầu không khí bữa ăn của ba người khá hòa thuận, đột nhiên Phó Trừng hỏi: "Anh, ăn ngon không?"
Phó Dư Hạc: "Cũng được, em gọi đồ ở nhà hàng nào vậy?"
Phó Dư Hạc mà nói ra câu này nghĩa là bữa ăn này đã được đánh giá rất cao rồi.
Phó Trừng: "Là Thẩm Dịch tự tay làm đó."
Phó Dư Hạc: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nhan-vat-chinh-chi-muon-yeu-duong/chuong-9-qua-tang.html.]
Anh ngẩng đầu lên nhìn Phó Trừng, Phó Trừng cũng bướng bỉnh nhìn lại anh.
Anh nhìn ra được, Phó Trừng cố ý đợi anh ăn được một nửa mới hỏi câu này. Chắc là vì lần trước anh đã "nói xấu" Thẩm Dịch đây mà.
Phó Trừng đã học được một chút thói xấu của Thẩm Dịch rồi, quả nhiên là gần mực thì đen.
Trong không khí như có mạch sóng ngầm đang chuyển động.
Thẩm Dịch gắp một miếng cá cho vào miệng, thịt cá rất nhỏ, vào miệng là tan ra, cậu nói: "Sao hai người không ai ăn hết vậy? Cả bàn đồ ăn này đều là do em làm bằng cả tấm lòng đó, không thưởng thức đàng hoàng thì thật là có lỗi với con cá này đó."
Phó Dư Hạc có chút bó tay.
Không khí kỳ quái tiêu tan, giống như có một quả bóng đầy hơi bị vỡ vậy. Phó Dư Hạc và Phó Trừng tiếp tục ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Thẩm Dịch cũng không rời đi. Thời gian cũng không còn sớm nữa rồi, lần này Phó Dư Hạc cũng không phản đối việc Thẩm Dịch ở lại qua đêm, chỉ đơn giản nói một câu "nghỉ ngơi sớm đi."
Phó Dư Hạc trở về phòng ngủ, món quà Phó Trừng tặng anh được đặt trên bàn trà trong phòng ngủ, bên trong là một chiếc cà vạt. Anh bỗng nhớ ra gì đó, lấy điện thoại từ trong túi quần ra, tìm lại bức ảnh mà lúc trước trợ lý đã gửi cho mình.
Trong ảnh, Phó Trừng đang ướm thử cà vạt cho Thẩm Dịch, màu sắc của chiếc cà vạt đó cùng với cái anh đang cầm giống hệt nhau.
Biệt thự nhà họ Phó rất lớn, phòng trống cũng rất nhiều. Tuy Phó Trừng cũng không ngại để Thẩm Dịch ngủ cùng phòng với mình, nhưng để tránh cho Phó Dư Hạc tức giận, Thẩm Dịch vẫn ngủ ở phòng dành cho khách. Mà lý do thật sự lại là ngủ một mình một giường thì chất lượng giấc ngủ sẽ càng tốt hơn.
Nhưng hôm nay khi Phó Trừng nói muốn ngủ chung, Phó Dư Hạc hình như không có quá nhiều phản ứng, là do anh uống quá nhiều rồi nên mới phản ứng chậm sao?
Trong phòng không kéo rèm cửa, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, để lại ánh sáng phản chiếu trên mặt đất. Thẩm Dịch đi tắm xong rồi nằm lên giường.
Một lúc lâu sau, cậu trở mình ngồi dậy từ trên giường, không bật đèn, dựa vào ánh trăng mà bước về phía ghế sofa, lấy ra một chiếc hộp từ bên trong túi đeo lưng, loay hoay một lúc.
Cậu đặt thứ đó lên đầu giường và mở nó ra.
Trên trần nhà phản chiếu ra hình ảnh một bầu trời đầy sao. Thẩm Dịch nằm trên giường, một góc chăn rơi xuống, tay chân thon dài của chàng trai giang ra, híp mắt nhìn lên trần nhà.
Món quà này… Có nên tặng hay không đây.
Phó Dư Hạc rất đặc biệt, anh có thể mang lại cho Thẩm Dịch cảm giác mà người khác không thể cho cậu. Trong lòng Thẩm Dịch, anh không chỉ là mục tiêu nhiệm vụ, mà là một người rất đặc biệt.
Đặc biệt đến mức Thẩm Dịch còn hào hứng chuẩn bị quà tặng cho anh, nhưng khi quà đến rồi, cậu không biết vì sao lại không trực tiếp mang ra tặng.
Trong lòng cậu đang do dự, nhưng lại không biết đang do dự vì điều gì, chỉ cảm thấy món quà này không thích hợp lắm.
Kết cục ban đầu của Phó Dư Hạc trong cốt truyện là để phản ánh sự "cô độc khi ở vị trí cao", cho nên người bên cạnh đều sẽ rời khỏi anh, anh sẽ cô đơn một mình ở lại. Cuối cùng, anh có được thành tựu lớn trong kinh doanh, nhưng cuộc sống thì không được như vậy.
Kể từ khi Thẩm Dịch gặp Phó Dư Hạc, anh đã không còn chỉ là nhân vật trên giấy nữa. Những việc anh đã trải qua trong quá khứ đã dần dần mài giũa anh thành bộ dạng như bây giờ, anh là một sự tồn tại chân thật.
Thẩm Dịch chưa được tận mắt chứng kiến thủ đoạn tàn nhẫn và quyết đoán của anh, nhưng cậu có thể cảm nhận khí chất mạnh mẽ toát ra từ người anh.
Thẩm Dịch không khỏi suy nghĩ, phải chăng chính khí chất mạnh mẽ này của anh đã thu hút cậu?
Chẳng lẽ… Cậu thức tỉnh ý thức cá nhân còn có thêm thuộc tính ẩn là yêu thích kẻ mạnh sao?
Thẩm Dịch trầm ngâm suy nghĩ.
Mười phút sau, cửa phòng mở ra, ánh sáng trong phòng xuyên qua khe cửa, kéo theo bóng dáng của Thẩm Dịch. Cậu đi qua, gõ cửa phòng của Phó Dư Hạc, vừa gõ cửa thì cửa đã tự mở ra rồi, bên trong không có ai.
Cậu đợi ở cửa tầm mấy giây, khi đang định quay về phòng thì lại nghe thấy tiếng cốc vỡ ở tầng dưới. Cậu dừng bước chân, quay người đi về hướng tiếng cốc vỡ.
Phó Dư Hạc đang nằm ở trên ghế sofa dưới tầng 1, một cánh tay rũ xuống đất, áo choàng tắm trên người buộc lỏng lẻo, cổ áo mở rộng, lộ ra phần da thịt từ xương quai xanh cho đến ngực.
Đèn nháy quanh cầu thang vẫn sáng, luồng sáng yếu ớt chiếu đến nơi này.
Thẩm Dịch bèn đặt chiếc hộp lên bàn trà, ngồi xổm xuống, nhìn dáng vẻ ngủ say của người đàn ông.
Đường nét khuôn mặt của Phó Dư Hạc thật sự rất đẹp, đường nét khuôn mặt rất sắc sảo, đôi mắt kia khi mở ra thì thâm trầm, bây giờ nhắm lại thì mới trông giống như… anh em ruột với Phó Trừng.
Khí chất mạnh mẽ trên người anh rất dễ làm người khác bỏ qua khuôn mặt điển trai này.
Lúc này, Phó Dư Hạc cau màu, hình như ngủ không được thoải mái cho lắm. Thẩm Dịch đưa tay ra, để ở trên trán của anh. Một lúc sau, đầu ngón tay mới nhẹ nhàng chạm vào, sau đó, cổ tay của cậu bị giữ lấy.
"Nhìn lâu như vậy, cậu nhìn ra được gì rồi? Giọng nói của Phó Dư Hạc có chút trầm, mắt cũng không mở ra.
Thẩm Dịch: "Đẹp."
Lông mi Phó Dư Hạc khẽ run, mở mắt ra, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cậu vài giây rồi buông tay ra, nhếch môi lên, nhàn nhạt nói: "Đáng để cậu xuống tận đây nhìn ư?"
"Đương nhiên không phải." Thẩm Dịch nói: "chỉ là em quên đưa quà cho anh thôi."
Phó Dư Hạc: "Ồ?"
Anh ngồi dậy, cổ áo choàng tắm càng lỏng hơn, Phó Dư Hạc lại như không để ý, nhìn “món quà” đặt trên bàn: "Là cái gì vậy?"
Thẩm Dịch mở hộp quả, lấy đồ từ bên trong ra, đưa qua cho anh xem. Tuy ở đây không tối lắm nhưng bầu trời sao được chiếu lên ở đây cũng rất đẹp.
"Sinh nhật vui vẻ." Thẩm Dịch nói.
Phó Dư Hạc nhìn qua chỗ khác, ánh mắt rơi vào những ngón tay thon dài của cậu, dường như rất có lực, yết hầu của anh cuộn lại.
"Tại sao lại tặng tôi cái này?" Anh thản nhiên hỏi.
"Ừm…" Thẩm Dịch suy nghĩ một chút rồi nói "bởi vì em muốn ngắm sao với anh."
Phó Dư Hạc dừng lại, ánh mắt đột nhiên trầm xuống. Anh bắt lấy trọng điểm của câu nói, muốn cùng anh ngắm sao, ý của cậu ta là muốn lên giường với mình sao?
Ha, thật là xảo quyệt.
Anh bình tĩnh nói: "Cậu cảm thấy tại sao tôi lại phải ngắm sao với cậu?"
Anh không phải là người dễ bị tán đổ như vậy, cũng không tùy tiện ngủ với người khác, điều gì khiến Thẩm Dịch chắc chắn rằng anh sẽ ngủ với cậu ta chứ.
"Anh Phó à." Thẩm Dịch nghiêng người về phía trước.
Phó Dư Hạc ngồi im, anh muốn xem xem cậu ta định làm gì.
Thẩm Dịch giơ tay lên, xuyên qua lớp áo choàng tắm đặt tay lên vai anh, sau đó đẩy anh ra sau. Ánh mắt Phó Dư Hạc tối sầm lại, nương theo lực trên vai, anh lại trở về tư thế nằm trên sofa như lúc trước, anh giơ tay lên chuẩn bị nắm lấy bàn tay đang gây rối của ai kia.
Nhưng Thẩm Dịch đã rút tay ra trước, cậu kéo đệm ra rồi ngồi xuống cạnh sofa.
"Anh xem, bây giờ chẳng phải đang cùng ngắm rồi hay sao." Cậu nói với giọng đắc ý.