NHÂN VẬT CHÍNH CHỈ MUỐN YÊU ĐƯƠNG - CHƯƠNG 11: NGƯỜI THÂN BÌNH THƯỜNG
Cập nhật lúc: 2024-06-11 15:34:19
Lượt xem: 14
Sáng hôm sau, ngoài cửa sổ xuất hiện một lớp sương mù trắng dày đặc, cửa kính phủ đầy sương mù, gió mát thổi qua, thời tiết cực kỳ mát mẻ,.
Tại tầng 1 của biệt thự, Phó Trừng đang đi tới đi lui, không lâu sau, có tiếng bước chân từ trên cầu thang truyền đến, là Thẩm Dịch - người thức dậy muộn nhất trong biệt thự này.
Cậu mặc một chiếc áo phông đen đơn giản, cầm áo khoác đồng phục trên tay, cách rửa mặt qua loa khiến tóc mái ướt nhẹp, bị cậu hất qua một bên. Cậu đi xuống tầng và ngồi vào bàn ăn, nhận lấy bát cháo nóng từ trong tay Phó Trừng.
“Sao cậu dậy muộn thế? Do hôm qua uống nhiều quá à?”
Phó Trừng hỏi.
Phó Trừng đã từng ở lại qua đêm ở nhà Thẩm Dịch mấy lần, lần nào cậu cũng thấy Thẩm Dịch thức dậy chạy bộ từ rất sớm. Khi Phó Trừng thức dậy cũng là lúc Thẩm Dịch chạy bộ về.
“Tại giường nhà cậu thoải mái quá đó.” Thẩm Dịch nói.
Phó trừng cười nói: “Nếu thích cậu có thể thường xuyên tới chơi.”
“Cậu đây là đang chèo kéo khách đó à.” Thẩm Dịch nói đùa, mỉm cười chống cằm nhìn Phó Trừng: “Có phải tôi nên đưa cho cậu một ít tiền phòng không?”
Phó Trừng duỗi tay: “Tôi giảm giá cho cậu, lấy 800 tệ thôi”
Thẩm Dịch dùng ngón tay búng nhẹ vào tay cậu: “Ăn cướp sao.”
Phó Trừng cười cười, đôi mắt cậu cong lên.
Thẩm Dịch cúi đầu cầm thìa ăn cháo: “Anh cậu đi rồi à?”
“Đi rồi. Anh tôi đã ra khỏi nhà từ 6 giờ rồi.”
Phó Trừng nói xong, dừng lại chừng 2 giây, lại lẩm bẩm nói: “Thậm chí còn không thèm ăn sáng.”
Thẩm Dịch cúi đầu khuấy bát cháo tôm thanh đạm, nói: “Chắc là có việc gấp.”
Trốn cậu sao?
Ăn sáng xong, cậu và Phó trừng cùng nhau thay đồng phục rồi đến trường. Nhà Phó Trừng có tài xế đưa đón nên cũng thuận tiện, lúc hai người đến trường vừa kịp tiết tự học buổi sáng.
Thẩm Dịch ngồi xuống chỗ của mình, lúc nãy khi đi từ cổng trường vào lớp, dọc đường cậu có chạy bộ một chút, cậu cảm thấy có chút nóng nên đã kéo khóa áo khoác đồng phục ra.
Các bạn cùng lớp ai ai cũng đang bận việc của mình, người thì làm đề, người thì bận nghe và học từ vựng tiếng anh, còn có người nằm trên bàn tranh thủ chợp mắt. Nam sinh ngồi phía trước bàn Thẩm Dịch đổi chỗ với một nữ sinh, bây giờ đã biến thành 2 nữ sinh ngồi cùng nhau. Hai cô gái vừa cầm sách vừa trò chuyện.
“Bài kiểm tra tiếng anh vừa rồi cậu được bao nhiêu điểm?”
“106, đề tiếng anh vừa rồi khó quá.”
“Tớ lại thấy môn toán khó hơn một chút, hay là cậu dạy tớ môn toán, tớ dạy cậu môn tiếng anh nha.”
“Được á, vậy sau buổi học cậu đến nhà tớ nhé.”
“Đều được á, tớ quyết định sẽ tạm thời bỏ đu Idol, tập trung vào việc học trước.”
Nữ sinh nói nhỏ tiếng nên Thẩm Dịch nghe câu được câu mất, cậu lấy bút chì vẽ vẽ lên giấy nháp, vẽ sai một chỗ muốn tẩy đi mà không tìm thấy cục tẩy nên đành quay qua hỏi mượn Phó Trừng.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
“Thẩm Dịch.”
Cô gái ngồi ở bàn phía trước quay đầu lại gọi.
“Hả?” Thẩm Dịch ngẩng đầu.
Cô gái có mái tóc ngắn và đôi mắt to tròn nhìn cậu, lời nói đến bên miệng rồi nhưng lại không sao nói được, cô có chút ngượng ngùng hỏi: “Cậu có rảnh không?”
“Có.” Trong mắt người khác, Thẩm Dịch là một chàng trai ấm áp, dễ nói chuyện, mọi người đã quên đi hình ảnh không dễ gần của cậu khi mới chuyển trường đến.
Cô gái lấy ra một tờ đề thi và nói: “Tớ và tiểu Mộng vẫn chưa biết làm câu khó cuối cùng trong đề, cậu biết làm không?”
Thẩm Dịch nhìn thoáng qua rồi nói: “Tôi làm rồi, cậu có muốn xem không?”
Cậu từ trong đống sách lấy ra bài kiểm tra, đưa qua cho cô gái, cô ấy nói cảm ơn, cầm lấy bài kiểm tra rồi quay lên cùng bạn của mình nghiên cứu.
“Mượn được rồi, mượn được rồi.”
Cô gái nhỏ giọng nói: “Chúng ta cùng nhau xem.”
“Tớ cứ tưởng là cậu ấy sẽ phớt lờ bọn mình chứ.” Một cô gái khác nói.
“Tớ đã nói với cậu là tính tình của cậu ấy rất tốt rồi mà.”
Trong lớp, Thẩm Dịch thân với Phó Trừng nhất, bình thường cũng chỉ hay nói chuyện với mấy bạn nam trong lớp, cậu đẹp trai, thành tích lại tốt. Đối với các nữ sinh ở độ tuổi này thì nam sinh đẹp trai cao ráo luôn có cảm giác xa cách.
Sau khi Thẩm Dịch cho mượn bài kiểm tra thì cũng không học bài nữa, cậu cúi đầu xuống lấy điện thoại trong túi quần ra, không thấy có tin nhắn mới.
Cậu bấm vào số điện thoại cá nhân của Phó Dư Hạc đã lưu lúc trước, gõ vài chữ, nhưng còn chưa kịp gửi đi thì đã bị Phó Trừng đi tới dùng khuỷu tay huých vào cánh tay.
Cậu quay đầu nhìn qua, Phó Trừng ngồi bên cạnh đang tập trung cao độ để ghi nhớ từ vựng tiếng Anh.
Cậu tiếp tục cúi đầu xuống gõ chữ.
“Anh Phó, sáng nay em vẫn chưa kịp nói tạm biệt với anh, tối qua ngủ ở nhà anh, gây thêm phiền phức cho anh rồi.”
Vừa lịch sự vừa lễ phép.
Nhìn tin nhắn đã được gửi đi, Thẩm Dịch hài lòng tắt điện thoại, khuỷu tay của cậu lại bị huých một lần nữa.
“Sao vậy…” Thẩm Dịch chưa kịp nói hết câu đã phải dừng lại.
Chỉ thấy phía bên trái cách Phó Trừng không xa có một bóng người, chủ nhiệm lớp đang cầm cốc trà không biết đã đứng ở đó bao lâu rồi, đang nhìn thẳng vào cậu.
Thẩm Dịch: “...”
Bởi vì nghịch điện thoại trong giờ học nên Thẩm Dịch bị tịch thu điện thoại, chủ nhiệm lớp bảo cậu sau khi tan học thì tới gặp thầy để lấy lại.
Sương mù mãi đến 9 giờ sáng mới tan đi. Buổi trưa, Phó Trừng và Thẩm Dịch đang đi đến nhà ăn. Phó Trừng thấy Thẩm Dịch theo thói quen sờ vào túi quần tìm điện thoại, thuận miệng nhắc tới chuyện khi nãy.
“Tôi đã nhắc cậu rồi, mà cậu không nghe.” Phó Trừng nói.
Thẩm Dịch: “Không sao.”
Cậu đút tay vào trong túi quần, lấy thẻ ăn ra, xoa xoa cái thẻ đến mức tay hơi hồng lên,
Phó Trừng: “Tan học tôi cùng cậu đi lấy.”
“Đừng có bày ra vẻ mặt như vậy chứ.” Thẩm Dịch cười trêu nói: “Người khác không biết còn tưởng rằng tôi đang bắt nạt cậu đó.”
Cậu và Phó Trừng đang sánh vai cùng nhau đi phía trước, không để ý đến đằng sau có một nhóm người khí thế hung hăng đang đi về phía mình. Đợi đến khi cậu nhận ra điều gì đó, Thẩm Dịch nghiêng người nhìn ra phía sau, chỉ cảm thấy bả vai bị chạm vào một cái, sau đó là một bóng dáng cao lớn lướt qua bên người cậu như một cơn gió.
Đối phương là một gã đầu trọc, bóng lưng trông hệt như tội phạm mới vừa ra tù, hắn quay đầu nhìn lại vẻ mặt hung ác, muốn làm ra vẻ mặt trịnh thượng từ trên cao nhìn xuống nhìn hai người, nhưng vì chiều cao xấp xỉ nhau nên đành phải chuyển qua hếch cằm lên dùng lỗ mũi nhìn người.
Từ Phàm Siêu cuối cùng cũng đến trường rồi, không cần nhìn kỹ cũng thấy được sắc mặt hắn đang rất không tốt, chắc là không được nghỉ ngơi tử tế. Bên cạnh hắn vẫn là ba gã đàn em, tất cả đều có khí chất “đừng có chọc vào tao.”
Thẩm Dịch dừng bước chân.
Hai bên đứng ở lối đi giằng co vài giây, lúc họ rời khỏi nhà ăn đang là giờ cao điểm mọi người đi ăn cơm trưa, nên xung quanh đang có rất nhiều học sinh qua lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nhan-vat-chinh-chi-muon-yeu-duong/chuong-11-nguoi-than-binh-thuong.html.]
“Mày không ngờ còn có thể gặp lại tao đúng không.” Từ Phàm Siêu cười lạnh.
Thẩm Dịch nghiêng đầu nhìn Phó Trừng hỏi: “Nó đang nói cái gì thế?”
Phó Trừng lắc đầu nói không biết.
Từ Phàm Siêu nói ra những từ rất khó nghe nhưng lại bị phớt lờ, sắc mặt hắn ta tái xanh, bắt đầu chửi rủa: “Mẹ kiếp! Mày được lắm, Thẩm Dịch.”
“Tao làm gì mày?”
Thẩm Dịch rũ mi xuống, không kiên nhẫn nói: “Đừng làm như tao bắt nạt mày vậy.”
Từ Phàm Siêu liếc nhìn cậu một lúc lâu: “Được, mày muốn đường ai nấy đi với tao là để bám lấy anh trai của tên ẻo lả này chứ gì?”
Hắn ta nói như thế hình như cũng không sai.
Thẩm Dịch cũng không phản bác lại mà chỉ liếc nhìn hắn, Từ Phàm Siêu nói mấy câu hung ác, liếc nhìn cậu một cách nham hiểm, hắn đã đặt “giải quyết Thẩm Dịch” lên trước “giải quyết Phó Trừng” rồi.
“Chúng ta chấm dứt cũng được thôi. Tối nay tao chờ mày ở chỗ cũ. chúng ta giải quyết cho xong.”
Từ Phàm Siêu không cho Thẩm Dịch có cơ hội từ chối đã quay người rời đi.
Sau khi bọn họ đi xa, Phó Trừng lo lắng hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Thẩm Dịch không chút để ý nói: “Cứ như thế thôi.”
Phó Trừng: “Cậu thực sự muốn đi sao?”
“Tôi cũng không phải đồ ngốc…”
Thẩm Dịch dừng lại 2 giây, sau đó đổi giọng, dáng vẻ kiêu căng phách lối vừa rồi đã biến mất: “Hình như tôi chọc phải phiền phức rồi Phó Trừng.”
Phó Trừng nghe thấy giọng điệu này của cậu thì lập tức hoảng sợ: “Cậu đừng sợ…tôi … tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu.”
Thẩm Dịch: “Giết bọn họ?”
Phó Trừng: “...”
“Đừng…không được làm thế.” Giọng Phó Trừng run run: “Như vậy là phạm pháp đó.”
Thẩm Dịch thở dài: “Tôi có chút sợ hãi,. Lỡ như khi tớ ở một mình bị hắn ta chặn lại thì sao…”
Phó Trừng: “Cậu đi với tôi, tôi kêu tài xế đưa cậu về… Không được, cậu ở một mình cũng không an toàn, hay là thời gian này cậu ở tạm nhà tôi đi.”(bé Trừng dẫn sói vào nhà =)) )
Ánh mắt Phó Trừng trở nên kiên định hơn.
Thẩm Dịch nhìn cậu một cách trìu mến.
Em trai ngoan.
Cậu cười nói: “Không sao, không nghiêm trọng như vậy đâu, bọn họ chặn không được tớ đâu.”
Không thể lợi dụng em trai nhỏ ngây thơ được… cảm giác rất chi là tội lỗi.
Buổi chiều sau khi tan học, Thẩm Dịch lấy lại điện thoại của mình, tin nhắn gửi cho Phó Dư Hạc vào buổi sáng đã được trả lời, chỉ có vỏn vẹn ba chữ: “Không có gì.”
Câu trả lời so với tin nhắn cậu gửi còn khách khí hơn, giống như một tên tra nam vừa mặc quần vào là không nhận người.
Cậu không đến "chỗ cũ" mà Từ Phàm Siêu nói mà đi thẳng về nhà.
Hôm sau, trong giờ ra chơi cậu gặp Từ Phàm Siêu ở hành lang của tòa nhà dạy học, đối phương lạnh lùng nhìn cậu nhưng không nói gì.
Hắn ta muốn gây rắc rối cho cậu nhưng không tìm được cơ hội.
Quỹ đạo sinh hoạt của Thẩm Dịch rất đơn điệu, mỗi ngày đều ngồi xe buýt đi về nhà. Người của Từ Phàm Siêu đã đi theo Thẩm Dịch lên xe buýt hai lần đến tận trạm dừng.
Nhưng mỗi lần Thẩm Dịch xuống xe, bọn họ khi thì không chen lấn để xuống theo được, khi thì xuống được xe nhưng Thẩm Dịch quẹo vô vài ngõ ngách là lại mất dấu không thấy đâu.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, đến gần cuối tháng, Thẩm Dịch muốn chuyển nhà, cậu hỏi Phó Trừng xem gần đầy có căn nhà nào phù hợp không, Phó Trừng nói sẽ để ý giúp cậu.
Biệt thự nhà họ Phó nằm trong khu nhà giàu, ở đó cũng có chung cư nhưng giá cả không hề rẻ. Tối thứ sáu, Thẩm Dịch cùng Phó Trừng về nhà họ Phó để giúp cậu ấy ôn tập những bài còn yếu.
Thành tích của Phó Trừng là nhờ sự chăm chỉ của cậu mà có được. Nếu có bài nào chưa làm được, đến cả lúc ăn cậu cũng nghĩ về nó.
Hôm nay giáo viên môn toán có đưa ra vài câu hỏi khó, trên bàn của Phó Trừng toàn là giấy nháp và công thức.
Sau khi Thẩm Dịch hoàn thành xong câu hỏi mà giáo viên giao, cậu giúp Phó Trừng sắp xếp lại một số tài liệu. Do cúi người trong thời gian dài nên cổ cậu hơi đau. Cậu ngả lưng trên ghế lắc, một chân chống đất, trong tầm nhìn của cậu trần nhà cũng đang lắc lư theo*.
Cửa phòng vang lên tiếng "Cốc, cốc, cốc", Phó Trừng ngẩng đầu lên.
“Để tôi ra mở cửa cho.” Thẩm Dịch nói.
“Được.” Phó Trừng nói rồi tiếp tục làm đề.
Thẩm Dịch bước vài bước đến cửa phòng và mở cửa ra.
“Phó Trừng, đừng có vứt…”Phó Dư Hạc ở bên ngoài thấy xuất hiện trước mắt mình là một người không ngờ tới, lời đang nói cũng bị nghẹn lại.
“Anh Phó, chào buổi tối.”
Thẩm Dịch dựa vào khung cửa, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng vô hại.
Phó Dư Hạc vừa từ bên ngoài trở về, vẻ mặt lạnh lùng, trên người mặc một bộ vest chỉnh tề, nhưng trên trán lại có vài sợi tóc xõa xuống, khí chất nhiều thêm vài phần tùy ý, trên tay anh đang cầm chiếc áo khoác đồng phục của Phó Trừng.
“Sao cậu lại ở đây?” Anh hỏi.
Thẩm Dịch chớp chớp mắt hỏi: “Anh không biết à?”
Đối với hai người, những lời này có vẻ hơi mập mờ.
Phó Dư Hạc liếc nhìn vào khoảng trống bên cạnh.
Thẩm Dịch nói: “Phó Trừng đang làm bài tập.”
Phó Dư Hạc đưa tay kéo Thẩm Dịch ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại: “Cậu muốn làm cái gì?”
Thẩm Dịch: “Anh, anh định trở mặt không nhận người à, anh thật là vô tình.”
Phó Dư Hạc: “Lần trước là do tôi uống say.”
“Say rồi thì là có thể tùy tiện hôn người khác sao?” Thẩm Dịch nói, giọng điệu lên án xen lẫn chút ủy khuất.
Phó Dư Hạc đột nhiên cảm thấy chột dạ.
Thẩm Dịch không vui nhắc lại: “Anh đã hứa sẽ đồng ý với một điều kiện của em mà.”
Phó Dư Hạc: “...”
___
*Cho ai chưa hiểu vì cái văn phong hạn hẹp của tui thì TD đang ngồi cái ghế này