Nhận Thân Xong Liền Vào Thiên Lao - Chương 4. Những ngày trong ngục
Cập nhật lúc: 2024-09-21 19:08:51
Lượt xem: 92
Sau khi Đổng Ngọc bình phục, sự nghiệp mổ heo của ta cũng đi vào quỹ đạo.
Ta cũng học được kỹ năng nấu nướng từ một đầu bếp nữ một thời gian, tiến bộ rất nhiều.
Chúng ta cứ thế cãi nhau ầm ĩ qua 5 năm, cái mỏ chàng cũng càng ngày càng hỗn.
Mỗi đêm khuya yên tĩnh, ta nghĩ về Đổng Ngọc, nhưng không hiểu rõ tình cảm của mình dành cho chàng ấy.
Đó là tình yêu, hay tình thân?
Cho đến cách đây không lâu, có tiếng cười như tiếng chuông bạc vang lên từ nhà bên cạnh.
Ta đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn, di chuyển cây thang và bắt đầu rình coi nhà bên cạnh.
Chỉ thấy một thiếu nữ ăn mặc lộng lẫy trong sân mài mực giúp Đổng Ngọc.
Đổng Ngọc thì đang viết gì đó trên án thư.
Cảnh tượng này khiến ta rất xúc động, ta nghĩ sẽ thật tuyệt nếu ta là thiếu nữ ấy.
Nhưng ta biết chàng không phải là một kẻ phàm phu tục tử, ta không xứng với chàng.
Ta chỉ là một thợ gi.e.t heo ở phía đông thành.
Nếu không có sự kiện anh hùng cứu mỹ nhân đó, cả đời ta và chàng sẽ không liên quan đến nhau.
Ta buồn suốt buổi chiều cho đến khi Đổng Ngọc đá tung cửa nhà ta.
“Chu Thúy Hoa! Ta gọi nàng mấy lần, đang làm gì vậy?”
Ta phớt lờ và tiếp tục buồn rầu.
“Bị bệnh? Không thoải mái chỗ nào?”
Chàng đến sờ trán ta, ta hất tay chàng ra.
“Bệnh. Bệnh tương tư.”
“Tiểu tử nhà ai?”. Chàng nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt không vui.
“Huynh. Vậy mà ta lại thích huynh.” Ta tự sa ngã nói ra tất cả.
“Chậc chậc, công tử đây biết mình ưu tú, thích ta cũng không khó hiểu.”
Chàng tự khen chính mình nhiều lần trước mặt ta, nụ cười tự mãn.
Cuối cùng chàng hẹn ta ba ngày sau, cũng chính là hôm nay gặp người nhà họ Đổng.
Chàng nói phải dẫn ta về gặp cha mẹ chàng, mấy ngày nay về trước thưa chuyện.
Với lòng tràn đầy vui mừng, ta ở nhà gi.e.t heo chọn thịt, cuối cùng chọn vào trong nhà lao.
Ta vẫn chưa hôn Đổng Ngọc, cũng chưa từng thấy qua dáng vẻ thẹn thùng của chàng.
Ta hận!!!
Huyết thống đáng chế..t! Chu gi cửu tộc đáng chế..t!
Quá lợi hại! Ta còn có thể bị phát hiện!
Trong tù không thấy mặt trời, ta hoàn toàn không biết hôm nay là hôm nào.
Tuy vậy ngày này qua đi cũng không tồi.
Mệt quá thì ngủ, tỉnh thì xem thoại bản mà Đổng Ngọc mang tới cho ta.
Đồ ăn trong tù khó nuốt, ta liền ăn điểm tâm mà Đổng Ngọc mua cho.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nhan-than-xong-lien-vao-thien-lao/chuong-4-nhung-ngay-trong-nguc.html.]
Mỗi ngày Đổng Ngọc đều tới thăm ta, mang đến cho ta món thịt quay mà ta ngủ mơ cũng thèm.
Cuộc sống trong tù cũng không đến mức quá khổ sở.
Ít nhất ta cảm thấy ta tăng 2 cân.
Cho đến khi cai ngục bê thịt cá đến, mắt ta sáng lên và sẵn sàng để ăn.
Sau đó hắn nói đây là cơm chặt đầu.
Sao có thể không biết nói chuyện như vậy?
Không đợi ăn xong rồi nói à? Hiện tại ta còn có tâm trạng ăn sao?.
Thật xấu xa!!!
Ta tức giận đến mức ném đũa xuống và nhìn chằm chằm vào cai ngục.
Có lẽ đã chứng kiến quá nhiều sự chia ly thế này, hắn ta không thèm để ý đến.
Hắn chỉ dặn chúng ta ăn nhanh lên, đừng để trở thành ma đói.
Mặc dù không còn cảm giác thèm ăn nhưng ta nghĩ hắn nói đúng.
Ta cầm đũa ăn hai bát cơm.
Nếu không phải lúc này đang buồn, ta còn có thể ăn hai bát nữa.
Phu nhân nhìn ta ăn ngấu nghiến, sợ ta bị nghẹn.
Bà đặt một chén nước vào tay ta.
Cuối cùng ta uống hết sạch.
Không biết Đổng Ngọc đã biết về cái chế..t của ta không, hôm nay chàng không hề tới.
Có lẽ chàng đang trốn ở một góc nào đó lặng lẽ khóc, sợ ta nhìn thấy.
Thật keo kiệt!
Những lúc ấy, phu nhân ngồi ở bên cạnh vuốt lưng ta một cách trìu mến.
Ta nhớ khi còn nhỏ, ta luôn hỏi người cha nghiện rượu của mình tại sao hắn không có vợ.
Hại ta không có mẹ yêu thương.
Người cha say rượu mỉm cười nhéo mũi ta.
“Mày không phải con ruột của tao, còn mong tao tìm mẹ cho mày ư.”
Lần nào ta cũng hờn dỗi vì lời nói của hắn rồi phớt lờ hắn rất lâu.
Hắn sẽ đi chợ mua cho ta một cây kẹo hồ lô, trở về dụ ta và gọi ta là heo con.
Ta rất nhớ dáng vẻ không đứng đắn của hắn khi còn sống.
Có lẽ ta vẫn luôn khao khát tình thân.
“Lên pháp trường!”
Có tiếng mở cửa nhà lao truyền đến và chúng ta bị đuổi ra.
Ta đã nghĩ đến việc mình sẽ chế..t như thế nào.
Có thể là trong lúc gi.e.t heo vô tình đ.â.m trúng mình, hoặc là bị ác bá xông vào nhà cướp của gi.e.t người.
Thêm một chút phi lý vào cuộc sống kỳ lạ mà bình thường của ta.
Cho dù suy nghĩ rất nhiều, ta chưa bao giờ tưởng tượng được mình sẽ chế..t một cách nghiêm trọng như vậy.