Nhầm người - 4
Cập nhật lúc: 2024-08-18 18:25:30
Lượt xem: 2,263
“Anh nói rằng anh đã cứu một bé gái bị rơi xuống nước, anh cũng đang nói dối à?”
Vẻ mặt Chu Tấn có chút do dự: “Anh đã cứu cô bé đó, trong buổi biểu diễn bị đuối nước ở trường.”
Tôi không biết nên khóc hay cười. Chẳng trách mỗi lần tôi nói chuyện với hắn về trường cấp hai công lập, hắn lại đổi chủ đề hoặc nói rằng mình đã quên. Hoá ra ngay từ đầu tôi đã sai. Hắn hoàn toàn không phải là Chu Tấn mà tôi đang tìm kiếm.
5
Chu Tấn và bố mẹ hắn đã rời đi. Sau khi họ rời đi, bố mẹ tôi lại mắng mỏ nhà họ Chu.
“Bà ta còn nói chúng ta không biết dạy con gái mình cho tốt, con trai bà ta là người tốt sao?”
Nhìn thấy tôi ôm túi chuẩn bị ra ngoài, Khương Lâm liền ngăn tôi lại hỏi: “Mày đi đâu vậy?”
Tôi vội vàng đi ra ngoài, không còn kiên nhẫn với chị ta như trước nữa, cau mày hỏi: “Có liên quan gì đến chị không?”
“Không thành vấn đề, mày muốn đi tìm Chu Tấn sao? Khương Dư, mày không biết xấu hổ sao?”
Khi Khương Lâm thấy tôi không cãi lại, chị ta liền nhảy cẫng lên và khóc.
“Chu Tấn và tao thực sự yêu nhau, sao mày lại muốn xen vào làm tiểu tam?”
Tôi đã rất sốc.
“Bỏ qua chuyện hiện tại tôi không có hứng thú với Chu Tấn, chị gái à, giữa hai chúng ta ai mới là tiểu tam chứ?”
Khương Lâm tát vào mặt tôi nhanh đến mức tôi không thể tránh được.
“Người không được yêu mới là tiểu tam.”
Nhìn thấy bố mẹ tôi bước tới, tôi biết nếu không ra tay ngay bây giờ, tôi sẽ không còn chỗ để đánh trả khi ba người họ đứng cùng nhau.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi đẩy Khương Lâm, chị ta ngã vào tủ giày. Tôi lao tới vỗ lưng chị ta hai cái, sau đó thì thầm vào tai chị ta: “Mẹ Chu Tấn nói đúng đấy, chị thật xấu tính.”
Khương Lâm không thể tin được che mặt và khóc với bố mẹ.
Trước khi họ đến báo thù cho Khương Lâm, tôi đã mở cửa chạy ra ngoài.
Đang đứng trong thang máy, tôi nghe tiếng mẹ ở ngoài xúc phạm: “Nếu mày chạy trốn thì đừng quay lại. Đáng lẽ ngay từ đầu tao không nên sinh ra mày!”
Đáng lẽ ngay từ đầu tao không nên sinh ra mày! Tôi đã nghe câu này từ khi còn nhỏ, nghe nó vô số lần.
6
Thành phố đã thay đổi rất nhiều trong vài năm qua và bố mẹ tôi đã chuyển đi nhiều lần. Từ đầu này đến đầu kia của thành phố. Trường cấp hai công lập cách nhà tôi rất xa, khi tôi đến nơi thì đã là buổi trưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nham-nguoi/4.html.]
Chú bảo vệ gác cổng đang ăn trưa, tôi hỏi chú liệu tôi có thể vào được không? Chú ngước nhìn tôi và gật đầu.
Bao thế hệ đã được lưu danh trên bức tường danh dự của trường, nhiều giáo viên dạy tôi trước đây đã nghỉ hưu. Cuối cùng tôi cũng tìm được một giáo viên lớn tuổi để hỏi thăm: “Thầy còn nhớ Chu Tấn không ạ?”
Đã bao năm trôi qua, trong ký ức tôi chỉ còn lại một hình bóng rất mơ hồ. Do dự một lát, tôi nói thêm: “Người cùng khóa với em, hoặc trên em một khóa.”
Thầy giáo cười ngượng ngùng: “Hàng năm có nhiều học sinh mới như vậy, thầy thật sự không nhớ nổi.”
Đúng vậy, đã biết bao năm trôi qua.
Sau khi dạo quanh trường, tôi thậm chí không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào về quá khứ của mình. Nhưng đừng bận tâm. Có thể quên nó đi nếu thực sự không thể tìm thấy.
Tôi vừa mới ra trường thì vô tình va phải một ông chủ hiệu sách đang dọn đồ đi ra ngoài. Trong lúc xin lỗi, tôi giúp chú nhặt những tờ báo cũ rơi trên mặt đất.
“Đây là báo cũ, còn bán được sao chú?”
Chú cười và nói: “Chú có thể bán nó.”
Tôi vô tình nhìn thấy một chồng báo 15 năm tuổi và bị thu hút bởi dòng chữ “Chu Tấn” ở trên đó. Chú tôi thấy tôi sửng sốt, tiến lại đọc báo và nói: “Chu Tấn này là học sinh cấp hai rất gắn bó với chú hồi đó, là một học sinh rất ưu tú.”
Tôi gật đầu, một giọt nước mắt chợt rơi xuống tờ báo.
“Cháu biết cậu ấy à?”
Tôi gật đầu rồi lại lắc đầu. Tôi có biết cậu ấy hay không?
7
Năm tôi lên cấp hai, tôi được nhận vào trường công lập, trong khi Khương Lâm không còn cách nào khác là phải vào trường cấp hai tư thục vì điểm kém.
Trước đây, sự ghét bỏ của chị ta đối với tôi chỉ là nhỏ. Chỉ sau khi vào trường cấp hai công lập, tôi mới nhận ra rằng chị ta thực sự muốn tôi chết.
Lúc Khương Lâm đẩy tôi xuống sông, tôi đã liều mạng cầu xin chị ta cứu tôi. Chị ta nhìn tôi vùng vẫy trên sông, như thể đang nhìn một con kiến. Mãi đến khi có người phát hiện và nhảy xuống sông cứu tôi thì chị ta mới bỏ chạy.
Người đến cứu tôi mặc đồng phục của trường cấp hai công lập và trông có vẻ là một đứa trẻ trạc tuổi tôi.
“Chu Tấn!”
Trước khi cậu ấy ngất đi vì nghẹn nước, tôi đã nghe thấy bạn cậu ấy gọi cậu ấy như vậy.
Sau đó tôi nằm viện mấy ngày mới tỉnh lại. Khi tỉnh lại, bố mẹ sốt ruột gửi tôi về nhà bà ngoại ở quê. Tôi đoán có lẽ họ cũng biết Khương Lâm đã đẩy tôi xuống. Nhưng họ đã lựa chọn im lặng.
Trước khi lên xe, tôi hỏi mẹ: “Người cứu con thế nào rồi?”