Nha Hoàn Thanh Chi - 12. end
Cập nhật lúc: 2024-11-04 11:13:53
Lượt xem: 371
18
Sau khi Lưu Thập Tam qua đời được một năm, thiếu gia gửi thư hỏi ta có muốn đến sống ở phủ tướng quân không.
Chỉ đơn giản là sống, không có ý gì khác.
Chữ viết của ngài đã khác, trở nên cứng cáp mạnh mẽ, không còn nét dịu dàng như khi còn trẻ.
Lúc đám tang của Lưu Thập Tam, ta nhận ra ngài cũng đã già.
Dù lưng vẫn thẳng, nhưng nét mệt mỏi và từng trải trong ánh mắt ngài không thể che giấu.
Nghe nói ngài đã được phong lên làm đại tướng quân, rất được hoàng thượng coi trọng.
Khi còn trẻ, ngài từng nói muốn trở thành văn thần như tể tướng, dùng tài năng để trị quốc.
Giờ đây, ngài là một võ tướng, dựa vào lòng nhiệt huyết để bảo vệ dân lành.
Trước mặt sứ giả, ta đốt lá thư ấy, bảo sứ giả rằng từ nay thiếu gia không cần vương vấn gì đến ta nữa.
Sau khi sứ giả rời đi, Hồng Cẩm bước ra từ phía sau.
“Xem ra, những gì thiếu gia nói là thật.”
Nàng kể rằng khi xưa nàng căm ghét ta vì được thiếu gia ưu ái, nghĩ rằng khi ta rời đi, thiếu gia sẽ buồn một thời gian rồi thôi.
Thế nên nàng cố tình quyến rũ thiếu gia, cố ý cởi nửa áo khi ở riêng cùng ngài.
Không ngờ thiếu gia lập tức quay đi và quát nàng mặc lại.
Ngài còn nói rằng trong lòng ngài chỉ thực sự thích ta.
Ta cười bảo Hồng Cẩm đang trêu đùa ta, nếu thiếu gia thật sự thích ta, thì khi cưới thiếu phu nhân, tại sao ngài không dám nói một lời khi thiếu phu nhân bán ta cho Lưu Thập Tam?
Nhất Phiến Băng Tâm
“Tỷ à, sau này muội mới biết rằng lúc đó Tống phủ gặp khủng hoảng, nhà thiếu phu nhân gia thế lớn, là người duy nhất có thể cứu được tình thế. Hơn nữa, khi ấy lão gia và phu nhân đã dọa thiếu gia rằng nếu không bán tỷ cho Lưu Thập Tam, thì sẽ bán tỷ vào chốn thanh lâu.
“Sau khi tỷ đi, thiếu gia thường dằn vặt vì sự nhu nhược của mình.”
Nhưng ngài chẳng thể làm gì.
Tình yêu thời niên thiếu khiến người ta rung động nhất, tưởng rằng có thể vượt qua tất cả, nhưng trước hiện thực thì dễ dàng tan vỡ.
Tình yêu và gia tộc không thể vẹn cả đôi đường, không thể lựa chọn, chỉ có thể đi theo con đường dễ dàng hơn.
Lựa chọn điều lợi, tránh điều hại vốn là bản tính của con người.
Suy cho cùng, tiếc nuối của một người so với lợi ích của gia tộc cũng chẳng đáng là bao.
Thiếu gia sinh ra đã hưởng những thứ người thường không có được, tất cả đều là do gia đình mang lại.
Vậy nên, khi cần thiết, ngài phải hy sinh.
Còn ta, chẳng qua chỉ là một nha hoàn, nhiều chuyện đều không do ta quyết định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nha-hoan-thanh-chi/12-end.html.]
Nhưng ta lại may mắn gặp được Lưu Thập Tam hiền lành.
Ta từng oán trách thiếu gia, chỉ một chút thôi, nhưng sau đó cũng dần tan biến.
Sau hôm ấy, Hồng Cẩm cũng đổ bệnh, sức khỏe mỗi ngày một yếu.
Ta và ba đứa trẻ thay phiên chăm sóc nàng.
Lúc tỉnh táo, nàng kể lại những chuyện cũ một cách tỉ mỉ, ta đã nghe không biết bao nhiêu lần.
Khi mê man, dường như mọi ký ức đau buồn tràn về, nàng co mình vào góc tường, không cho ai đến gần, la hét “Đừng đánh ta.”
Lần cuối cùng tỉnh táo, nàng không kể chuyện xưa nữa mà chỉ liên tục cảm ơn ta và các con đã chăm sóc nàng.
Nước mắt ta tuôn rơi, nàng tựa đầu vào vai ta, khẽ nói: “Tỷ tỷ Thanh Chi, xin lỗi tỷ, cảm ơn tỷ.” Sau đó không còn tiếng động nữa.
19
Thiếu gia lại đến tìm ta, nghe nói biên giới bị giặc Hồ xâm phạm, hoàng thượng phái ngài đi đánh giặc.
“Thiếu gia, bảo trọng.”
“Thanh Chi, bảo trọng!”
Nếu thiếu gia không gọi tên ta, có lẽ ta đã quên từ lâu.
Các con gọi ta là “mẹ,” xóm giềng gọi ta là “thím Lưu,” thực khách gọi ta là “bà chủ.”
Lần cuối cùng nghe tên mình là Hồng Cẩm gọi, không biết đã bao nhiêu năm trôi qua.
Đúng rồi, tên Thanh Chi này là thiếu gia đặt cho ta, lấy từ câu “Tâm mong bình an, tấm lòng trong trẻo nơi Uyển Tương.”
Tên thật của ta là gì, ta cũng đã quên mất rồi.
20
Tống đại tướng quân hy sinh nơi chiến trường trong cuộc chiến với giặc Hồ.
Giặc Hồ bị ngài đánh cho phải rút lui.
Triều đình truy phong ngài làm Hộ Quốc Công, lễ nghi tương đương hoàng thân quốc thích.
Vị tướng quân ấy không có con nối dõi, nghe nói từng có một người vợ, đã qua đời trong loạn cướp.
Vì không tìm thấy xác, triều đình chỉ đành xây một ngôi mộ quần áo để cúng tế ngài.
Trong di vật của tướng quân, người ta phát hiện nhiều chiếc khăn tay thêu tinh xảo, có người nói ngài cô độc cả đời, có lẽ vì chủ nhân của những chiếc khăn ấy.
Nhưng chủ nhân của những chiếc khăn là ai, không ai biết được.
Chỉ đành chôn xuống cùng với từng nắm đất vàng, trở về với lòng đất.
( Hết )