Nguyệt Lão Hạ Phàm Ngày Ngày Làm Cá Mặn Ăn Dưa Cùng Với Ma Vương HE - 20
Cập nhật lúc: 2024-09-01 08:32:15
Lượt xem: 43
Ta ngủ đến nửa đêm, bỗng nhiên cảm giác một trận gió thổi qua, làm ta có chút lạnh.
Mở to mắt, phát hiện Hành Xuyên ngồi cạnh một giường phòng ta, ánh nến leo lắt hắt vào gò má trắng nõn tinh tế, bóng đen thoáng chốc nhiễm tư vị ôn nhu.
Ta nhìn về phía ngón tay thon dài, đôi mắt ẩn hàm nguy hiểm của hắn, hỏi: “Ngươi đi tìm hắn?”
Hắn nhẹ nhấp môi mỏng, nói: “Ta biết ngươi không thích ta g.i.ế.c người. Tiểu Hòa Miêu, nhưng hắn không giống nhau, ngươi sẽ không tức giận chư?”
Hắn liền thẳng tắp mà ngồi ở chỗ kia, dáng người thon dài cao lớn, giống con ưng đi săn đêm, lại cố tình cúi đầu, một bộ dạng sợ ta trách cứ hắn.
Lúc này hắn có chút giống một con ch.ó nhỏ.
Ta không nhịn xuống, “Xì” một tiếng bật cười, xốc lên chăn, định xuống giường, tính toán rót cho hắn một chén trà.
Hắn quay đầu nhìn ta, nói: “Ngươi đừng xuống dưới, bên ngoài gió lớn, ta tự mình lấy uống được rồi.” Nói xong, tự hắn đổ ra một chén nước.
Tâm không khỏi thấp thỏm, cẩn thận hỏi ta: “Thật sự không tức giận chứ”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nguyet-lao-ha-pham-ngay-ngay-lam-ca-man-an-dua-cung-voi-ma-vuong-he/20.html.]
Bưng tới cho ta một chén trà.
Ta tiếp nhận, lời ngon tiếng ngọt sởn tóc: “Không có, làm sao có thể chứ? Ta làm sao tức giận ngươi chứ?”
Nói xong, còn cố ý đem mặt hướng trong lòng n.g.ự.c hắn mà cọ.
Mặt hắn lạnh lùng thoáng chốc liền nổi lên đỏ ửng, nắm lấy tay ta đang cầm chén nước.
Sau một lúc lâu mới buông ra, đứng đắn nói: “Cái tên Trần quốc hoàng tử mới tới kia, là một trong các hộ pháp của Ma giới. Căn cứ vào thời điểm hắn xin tha cùng lời nói của ta. Trần quốc hiện tại trên cơ bản bị Ma tộc chiếm lĩnh xong rồi. Ma giới tên tân Ma Tôn lia vốn là kiêng kị ta, hơn nữa trước kia ta đã g.i.ế.c hai hộ pháp tướng lĩnh đắc lực của hắn. Cho nên hắn hiện tại không ngừng hút ma khí, là vì tăng cường thực lực, sợ ta trở về đoạt vị trí của hắn.”
Ta nói: “Hắn muốn đối phó ngươi sao? Vậy ngươi hiện tại g.i.ế.c hộ pháp của hắn, chẳng phải là…”
Nhưng hắn tỏ vẻ không sao cả mà lắc đầu, ngữ khí nhẹ nhàng: “Không có việc gì, hắn không có khả năng đánh thắng được ta.”
Nhưng lời nói hắn càng nhẹ nhàng, ta càng không xác định, hắn cái gì đều chỉ biết nói tốt cho ta.
Suy tư sau một lúc lâu, ta nghĩ đến một cái biện pháp, nói: “Như vậy đi, nếu như ngươi là đánh không lại hắn. Ta sẽ đem nhân duyên của bọn hắn trói buộc lẫn nhau, sau đó chờ bọn họ không ngừng phát luyến điên vì tính, g.i.ế.c hại lẫn nhau.”