Nguyễn Nguyễn ngốc nghếch - 3
Cập nhật lúc: 2024-07-13 20:24:10
Lượt xem: 1,260
Tôi ngồi một mình trong nhóm sinh viên năm nhất trên khán đài, nhìn họ trong ánh sáng từ xa, đắm chìm trong sự im lặng không thể hòa hợp khi các bạn cùng lớp xung quanh, thỉnh thoảng thốt lên “Họ quả là một cặp đôi hoàn hảo”.
Sau bữa tiệc, Tạ Diệp và Diệp Dao được bình chọn đứng đầu danh sách những cặp đôi hy vọng muốn ở bên nhau nhất của trường.
Khi tôi và Tạ Diệp đang ăn tối, tôi cho anh ấy xem trang mạng của trường: “Mọi người đang đẩy thuyền anh và Diệp Dao thành 1 cặp.”
Anh ấy ngước mắt lên, sau đó cúi đầu tiếp tục dùng bữa, vẻ mặt lạnh lùng xa cách như xưa, kiệm lời nói: “Nhàm chán”.
Tôi không nói gì.
Tôi và Tạ Diệp học cùng trường từ khi còn nhỏ. Kể từ khi tôi bị tai nạn, anh ấy trở nên lầm lì và thờ ơ, như thể có rào cản của riêng mình. Dù đứng trước mặt anh ấy, ở giữa dường như cũng có khoảng cách
Tạ Diệp luôn được coi là nam thần trong trường nhưng chưa từng có cô gái nào viết thư tình cho anh ấy vì anh ấy luôn có khoảng cách.
Ngoại lệ duy nhất là Diệp Dao, mặc dù Tạ Diệp nói là “nhàm chán” nhưng tôi thấy anh ấy rất tập trung khi nhìn chằm chằm vào ảnh của Diệp Dao.
Và khóe môi hơi cong lên.
Tôi nghĩ, có thể tôi đã mất anh ấy rồi.
4.
Linh cảm này sớm trở thành hiện thực.
Khi Tạ Diệp và Diệp Dao đứng trước mặt tôi nắm tay nhau, họ trông giống như một cặp đôi bước ra từ tấm áp phích.
Thực ra tôi đã chuẩn bị tinh thần trước khi họ đến với nhau, tôi biết sớm muộn gì họ cũng đến được với nhau.
Bởi vì một buổi chiều rất bình thường, khi mở cửa ký túc xá, tôi thấy Diệp Dao đang đeo tai nghe và chơi game với người khác.
Cô ấy rất tập trung vào trò chơi, cho đến khi cô ấy nói: “Tạ Diệp, em muốn buff xanh ở khu vực rừng đối diện, anh giúp em đánh đi.”
Lúc này tôi mới phản ứng lại, người cùng cô ấy chơi game thì ra là Tạ Diệp
Năm bảy tuổi, vì ra ngoài chơi game dẫn tới việc tôi bị sốt cao mà ảnh hưởng não. Sau đó, Tạ Diệp không bao giờ chơi game nữa.
Nhưng bây giờ, anh ấy và Diệp Dao đang cùng nhau chơi game.
Tôi không biết liệu tôi có buồn không.
Chiều hôm đó tôi chỉ mất rất lâu để chấp nhận sự thật rằng tôi đã mất Tạ Diệp.
Vì vậy bây giờ họ ở bên nhau một cách tự nhiên như vậy, tôi nghĩ vẻ mặt của tôi không nên trông ngạc nhiên chút nào.
Vì phản ứng của tôi luôn chậm hơn người khác nửa nhịp, cho nên nỗi buồn của tôi sẽ bị trì hoãn rất lâu.
Diệp Dao nắm lấy cánh tay Tạ Diệp, mỉm cười rạng rỡ nhìn tôi, nghiêm túc hỏi: “Nguyễn Nguyễn, tôi và Tạ Diệp ở cùng nhau, cậu sẽ thấy không vui chứ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nguyen-nguyen-ngoc-nghech/3.html.]
Tạ Diệp cũng lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt u ám, đẹp trai như thể không thuộc về ai.
Nhưng anh ấy thuộc về Diệp Dao.
Tôi đột nhiên bị kích động, tôi nghĩ rằng nếu tôi nói với Tạ Diệp tôi không vui, anh ấy có lựa chọn chia tay Diệp Dao không.
Suy cho cùng, anh ấy chưa bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu nào của tôi vì cảm giác tội lỗi.
Nhưng tôi chỉ dừng lại, sau đó mỉm cười với họ, thì thầm: “Xin chúc mừng”.
Tạ Diệp không nói chuyện, quay đầu nhìn Diệp Dao, ánh mắt dịu dàng, vỗ nhẹ lên đỉnh tóc của cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, mau vào lớp đi. Anh ấy có việc phải làm, Hội sinh viên còn có việc, tan học anh ấy đón tụi em đi ăn cơm.”
Trước khi rời đi, ánh mắt anh ấy vô tình liếc nhìn tôi, không biết đang nghĩ đến điều gì, anh ấy khẽ cau mày nói thêm với Diệp Dao: “Hãy để mắt tới Nguyễn Nguyễn giúp anh, vất vả cho em rồi.”
Không biết tại sao, nhưng Tạ Diệp dường như luôn cho rằng chỉ cần không có anh ấy ở bên cạnh, tôi sẽ gây ra phiền toái lớn.
Mặc dù tôi chưa bao giờ gây rắc rối cho anh ấy.
Mẹ nói tôi không phải kẻ ngốc nhưng trong lòng mẹ, tôi luôn là mối lo ngại cần được quan tâm đặc biệt.
Diệp Dao ngẩng đầu nhìn Tạ Diệp, dịu dàng cười: “Anh yên tâm.”
Sau khi Tạ Diệp rời đi, cô ấy quay lại nhìn tôi, nụ cười không hề thay đổi, nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh lùng hơn: “Tô Nguyễn Nguyễn, Tạ Diệp có thể thật sự chỉ coi cậu như em gái, nhưng tôi thực sự không thích bên cạnh bạn trai mình có người khác, cậu có hiểu ý tôi không?”
Tôi cúi đầu, gật đầu.
Tôi và Diệp Dao cùng nhau đi đến lớp, cô ấy không đợi tôi, trước khi rời đi, cô ấy chậc lưỡi thiếu kiên nhẫn: “Cậu có thể đi nhanh hơn được không, cậu là rùa à?”
Nói xong, bóng lưng cô ấy nhanh chóng biến mất sau góc tường, còn tôi một mình chậm rãi bước về phía trước.
Tôi không thể nói với cô ấy rằng dù đang vội, tôi cũng không thể đi nhanh, não tôi không thể điều khiển được tay chân.
Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu tôi bình thường.
Mặt trời đang chiếu lên người tôi, rõ ràng là rất ấm áp, nhưng tôi lại cảm thấy muốn khóc.
Tôi đã cố gắng kìm lại.
5.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tan học, Tạ Diệp ở ngoài phòng học đợi Diệp Dao đi ăn cơm.
Một đám người nhìn Diệp Dao và Tạ Diệp phát ra âm thanh phấn khích, ngay cả giáo viên đang dạy lớp đi ngang qua Tạ Diệp cũng mỉm cười nói: “Tạ Diệp, ánh mắt không tệ.”
Tôi tập trung từ từ thu dọn sách giáo khoa trong tiếng hò reo của đám đông, cho đến khi ngẩng đầu lên mới phát hiện Tạ Diệp vẫn chưa rời đi.