Nguyện Mãi Bên Người - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-06 10:09:09
Lượt xem: 283
Tiểu thư nghe vậy thì nhịn giọng đáp: "Cái đó thì không cần đâu, đừng gửi hôm nay rồi ngày mai lại mang về, lại đổ lên đầu ta."
"Vừa rồi có nhiều điều không tiện, ở đây ta xin lỗi Thẩm tiểu thư." Thành Vương đứng dưới xe ngựa dùng nắm đ.ấ.m che miệng mà cười.
"Cộc cộc" rèm cửa được vén lên, tiểu thư vì vừa rồi tức giận mà mặt hơi đỏ, nhưng tính khí nàng luôn đến nhanh đi cũng nhanh, lúc này theo ta nhìn thì có lẽ đã nguôi giận, nhưng nàng vẫn làm bộ khí phách nói: "Được rồi, cũng không phải chuyện lớn."
Thành Vương đưa tay ra cười nói: "Thẩm tiểu thư có nguyện ý để ta bù đắp tội lỗi, trước mặt có hoa mai nở rộ vừa đẹp."
"Vậy ta sẽ miễn cưỡng đi xem một chút vậy!"
12
Nương tử của ta, việc hôn sự được định vào ngày hai mươi tháng chín. Đây là ngày tốt mà Khâm Tiên Giám đã tính toán.
Phu nhân không yên lòng, lại sai người vào cung lén hỏi thăm, người truyền tin hồi báo: “Phu nhân yên tâm, bát tự đều rất tốt.”
Nhưng với vai trò của một người mẫu thân, làm sao có thể yên lòng khi gả con gái, bà lại tìm một thầy tướng giang hồ, nhưng chỉ có thể gửi bát tự của tiểu thư, bởi bát tự của Vương gia là điều bí mật trong hoàng gia.
Thầy tướng ấy nói tiểu thư có số phú quý trời sinh, cả đời sẽ hưởng vinh hoa phú quý không bao giờ dứt.
Phu nhân nghe xong, vui vẻ thưởng bạc cho ông ấy, nhưng trong lòng lại nói: “Từ bụng ta sinh ra, như vậy đã là số phú quý.”
Cũng may phu nhân nhìn xa trông rộng.
Để chuẩn bị cho hôn sự của tiểu thư, cả phủ tấp nập bận rộn, ngay cả ta, người vốn dĩ nhàn rỗi nhất, cũng bận rộn đến mức không thể ngồi xuống uống một ngụm nước.
“Hỷ Nhi, lại đây!” Tiểu thư vẫy tay gọi ta vào trong phòng.
Vừa bước vào, ta đã thấy trên giường trải bộ mền cưới, vải gấm đỏ thêu hình cặp uyên ương đang đùa nước, ta liên tục khen ngợi: “Quả nhiên là thợ thêu từ Tô Châu, người xem…”, ta chợt quên mất con vịt màu sắc rực rỡ kia gọi là gì.
“Uyên ương.” Tiểu thư cười nhẹ đánh vào đầu ta một cái.
“Đúng rồi, đúng rồi, là uyên ương, cặp uyên ương này trông như sống động vậy!”
Tiểu thư lại nói: “Mẫu thân đặc biệt đến chùa cầu duyên phận, bảo thêu vào đây, những mũi này thì để ngươi làm đi!”
Ta không dám tin, nếu không phải ở trong gia đình quyền quý, thì mền cưới phải do mẫu thân và các tỷ muội cùng nhau làm mới đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nguyen-mai-ben-nguoi/chuong-8.html.]
Có lẽ ta đã suy nghĩ quá nhiều, những phong tục dân gian này tiểu thư hẳn không biết, chỉ là trong phủ không tìm được nha hoàn nào không có việc làm thôi.
Tiểu thư lại nói: “Không cần gấp, từ từ làm.”
Dù lão gia nói tiểu thư không muốn gả thì cũng không cần gả, nhưng tiểu thư vẫn chọn làm thiếp của Thành Vương.
Tiểu thư nói những gì nàng có được đã là những thứ mà người bình thường cả đời cũng không thể với tới, nếu lại câu nệ về tình cảm thì có phần quá tham lam.
13
Vào ngày hai mươi tháng chín, ta với tư cách là nha hoàn thân cận phải theo hầu mã hoa suốt từ thành Nam đến thành Bắc, theo đoàn người rộn ràng đi đón dâu.
Theo lễ nghi, tiểu thư chỉ có thể ngồi trên kiệu sáu người nâng, vì vậy phủ nhà đã đặt làm một chiếc kiệu lớn hơn bình thường, lớn hơn kiệu tám người nâng một chút, cần đến sau nam nhân lực lưỡng mới nâng nổi, sự xa hoa cũng đủ khiến người khác phải ghen tị.
Khi đoàn người đi được một nửa, ta bỗng cảm thấy trong lòng bất an, liền ngoảnh lại nhìn, phát hiện sau kiệu có thêm hai người, khiến ta giật mình không thôi.
Dù chuyện này có chút kỳ quái, nhưng không ảnh hưởng đến việc đón dâu, hơn nữa kiệu tám người nâng còn chính thức, ta còn vui vẻ nữa chứ!
Lễ cưới của thiếp không thể so với chính thất, đã bỏ qua nghi thức bái đường, nhưng dù sao đón dâu vẫn là tiểu thư nhà tướng quân, Vương phủ vẫn tổ chức tiệc đãi các bậc vương công quý tộc đến ăn tiệc cưới.
Sau khi vương gia từ cổng bên dẫn tiểu thư xuống kiệu hoa, chỉ đơn giản dặn dò mấy câu với bà mối trong phòng, rồi lập tức đi tiếp đãi khách, trong phòng chỉ còn lại ta hầu hạ bên cạnh tiểu thư.
Ta không kìm được, tiến lại gần tiểu thư, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, là kiệu tám người nâng.”
Tiểu thư yên lặng ngồi đó, che mặt, không lên tiếng, một lúc sau mới đáp: “Ừm.”
Không biết đã trải qua bao nhiêu canh giờ, trời đã tối, vương gia cũng cuối cùng xuất hiện.
Vương gia đi tới, nâng khăn che mặt, bà mối nói vài lời tốt đẹp để chúc phúc cho đôi tân lang tân nương, sau khi hai người uống rượu hợp cẩn, coi như lễ thành.
Bà mối rắc lạc và nhãn trên giường, mỗi câu đều “sớm sinh quý tử”, rồi ra hiệu mọi người lui xuống.
Khi một vài bà mối đi tới cửa, ta đột nhiên quay đầu đứng lại, nén giọng kêu: “Phu thê giao bái! Đưa vào động phòng!”
Tiểu thư ban đầu hơi ngẩn ra, sau đó nhìn ta che miệng cười không ngừng, còn vương gia, người luôn tĩnh lặng, cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
Bà mối cũng không ngờ ta lại diễn một màn như vậy, kéo ta đi nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
Đi được vài bước, chỉ nghe vương gia “ai da” một tiếng, trong phòng tiểu thư cười còn vui hơn.