Nguyện Mãi Bên Người - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-10-06 10:09:16
Lượt xem: 235
5
Cũng không thể không nói việc đặt tên là một nghệ thuật, Thành Vương thật sự đã thành công, biến hình thành Hoàng Đế.
Hỷ Nhi một tiếng "nương nương" khiến ta vui mừng khôn xiết!
Nhưng phòng bếp Hoàng gia không thể không nói thật sự là vô dụng, Hoàng Đế vẫn ngày ngày đến cung ta ăn cơm, tiện thể ngủ lại, lần này còn không đồng đều nữa.
Hầu hạ ăn, uống, trò chuyện, chơi đùa, ngủ cùng.
Chưa nghe nói qua Qúy Phi lại có khối lượng công việc lớn như vậy.
Nhưng phụ thân ta và đại ca ta cũng nhờ vào ta mà bay cao vọt lên.
Ta ở trước mặt đại ca ta khoe khoang không dứt: "Nam nhân học hành có ích gì, chẳng phải cuối cùng cũng phải để muội muội gả cho người tốt sao."
Nếu không phải vì hiện giờ ta là Quý Phi, đại ca ta nhất định sẽ ném ta vào trong hồ sen.
Đại ca ta bảo ta gần đây đừng quá kiêu ngạo trong cung, phụ thân còn không biết đã bị cáo trạng bao nhiêu lần rồi.
Ta là buộc Hoàng Đế hay hạ thuốc cho Hoàng Đế, chân ở trên người hắn thì ta làm sao mà quản?
Ta vốn không muốn quan tâm đến lời đồn trong cung, nhưng càng truyền càng vô lý.
Lời đồn đã không thể làm rõ, thì cứ để nó thành sự thật, ít nhất cảm thấy không oan uổng.
Ta cố gắng nghiên cứu sách nhỏ, lại cộng với sự hiểu biết về yêu phi của mình, mơ hồ thấu hiểu một chút tinh túy.
Hoàng Đế ban đầu có chút kinh ngạc, nhưng sau vẫn rất phối hợp với ta.
Cuối cùng Hoàng Đế không thành hôn quân, lại làm ta mệt mỏi vô cùng.
Vài tháng sau, ta có chút chán ăn, ta và Hỷ Nhi đều cho rằng do ngán rồi, nhưng Lý ma ma lại nhất quyết yêu cầu Thái y đến khám.
Vì thế ta trở thành phi tần đầu tiên có thai trong hậu cung, chuyện này trong hậu cung truyền đi rất nhanh, Cao Mỹ Nhân và Huệ Phi hối hả chạy đến.
Câu đầu tiên của Huệ Phi chính là: "Đứa trẻ là của ai?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nguyen-mai-ben-nguoi/chuong-13.html.]
Cao Quý Nhân liền hỏi: "Hoàng Đế có biết không?"
Ta nói: "Câu này không thể nói bừa, đương nhiên là long thai."
Hai người họ trao đổi ánh mắt với nhau, Huệ Phi nói ra câu khiến ta chấn động không thôi: "Ngươi và Hoàng Đế thật sự ngủ với nhau sao?"
Sao, không thể giả ngủ hay sao... Trời ạ, không ngờ từ khi ta vào cửa lại mệt như vậy, tất cả công việc đều do một mình ta làm rồi!
Trong lúc nói chuyện, Hoàng Đế đến, cảm giác từ trước đến giờ không bộc lộ cảm xúc Hoàng Đế xoa xoa bụng còn phẳng của ta, hiếm hoi lộ ra một nụ cười.
Cao Mỹ Nhân và Huệ Phi đến nhanh như gió, đi thì không một tiếng động, đến nỗi ta muốn giữ lại hai người làm nhân chứng cũng không có.
Ta nói: "Hoàng Đế, người thật sự có thể một tay chèo chống đấy! Người thật tài giỏi!"
Hoàng Đế phản ứng lại ta đang nói gì: "Nàng nói những thứ người khác chạm qua thì nàng không muốn."
Ta sững sờ một hồi, rồi đột nhiên rơi nước mắt, ta từng nghĩ một đời phú quý chính là trời cao chiếu cố, nhưng có lẽ ta thật sự là đứa trẻ được trời yêu thương, nó đã cho ta tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời này.
6
Khi ta trở thành mẫu thân, dần dần ta thu mình lại, không còn giữ tính khí bướng bỉnh như trước. Nhìn đứa con gái giống hệt ta, ta mới nhận ra thuở nhỏ mình thật sự khiến mọi người ghét bỏ.
Nhưng Hỷ Nhi lại nói: “Ôi, chỉ cần nàng nhõng nhẽo, lòng ta đã muốn tan chảy.”
Ta vốn có sự miễn dịch tự nhiên đối với sắc đẹp, nên những trò của tiểu cô nương chẳng hề tác dụng với ta. Nhưng Hoàng thượng thì không như vậy, ngài chẳng khác gì muốn hái cả vì sao trên trời cho tiểu nha đầu đó. Nghĩ cũng hợp lý, ta gây chuyện ầm ĩ ngài còn có thể nhẫn nhịn suốt mấy chục năm, huống chi là con gái ruột.
Khi người ta đến tuổi trung niên, thường hay nghĩ về những chuyện xưa cũ. Ta cũng đã hỏi qua Hỷ Nhi về những điều trong quá khứ, nàng kể cho ta nghe như trong sách, ta nghe mà lòng nghẹn ngào.
Hỷ Nhi lại nói: “Gặp được tiểu thư chính là chuyện tốt nhất đời này của ta.”
Ta sinh ra đã mang trong mình chiếc thìa vàng, cuộc đời suôn sẻ, thành hôn cũng thuận lợi, dù vào cung làm Quý phi vẫn có thể sống trọn đời bên một người, nay lại thêm đủ cả trai gái. Còn Hỷ Nhi thì hoàn toàn khác, nàng không nên sống chỉ quanh quẩn bên ta.
Ta hy vọng sắp xếp một mối hôn sự phù hợp cho Hỷ Nhi, để nàng có thể ra ngoài cung, cuộc đời nàng còn dài, nên trải nghiệm những cuộc sống khác. Nhưng Hỷ Nhi lại nói: “Đây là cuộc sống ta chọn, nữ tử không nhất thiết phải kết hôn, cũng không nhất thiết phải được yêu mới có ý nghĩa.”
Lời nói của Hỷ Nhi như khơi dậy tâm tư ta, có vẻ như sống lâu trong cung cấm, người cũng trở nên cứng nhắc. Ta nói với Hỷ Nhi: “Nếu có kiếp sau, nếu ta vẫn may mắn như vậy, thì ta nguyện đổi với ngươi.”
Ta cho rằng một nữ tử như Hỷ Nhi xứng đáng có được tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời này.
Nhưng Hỷ Nhi lại nói: “Nương nương, mọi điều tốt đẹp nhất trên thế gian đều xứng đáng hướng về phía người.”