NGUYỆN LÀM THUYỀN MÂY - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-08-12 19:50:49
Lượt xem: 1,555
24.
Bầu trời trong xanh, tinh thần thoải mái dễ chịu.
Ban đêm quả nhiên không thể tuỳ tiện đưa ra quyết định, dễ dàng qua loa.
Ta thầm sợ ý nghĩ muốn ở lại trong thâm cung cùng hắn mấy ngày trước lại hiện lên.
Có vẻ như hắn cũng hối hận vì đã nói muốn để ta đi.
Ừm, may thay đêm đó hắn đã nói nhiều hơn ta.
"Cái kia, gần đây thời tiết không tệ, thích hợp đi đường."
Ta vươn người về phía ánh mặt trời.
Mũi tên trong tay hắn vèo một cái, cắm chồng lên nhau trên bia ngắm, khiến bia ngắm rung ba lần.
"Ừ, nàng có thể hỏi Lễ Cục, chọn ngày lành tháng tốt xuất cung đi."
"Được. Vậy ta xuất cung ngay hôm nay."
Hắn sững sờ, nới lỏng tay, mũi tên suýt nữa đã b.ắ.n trúng thái giám bên cạnh bia ngắm.
Ta gật đầu khẳng định: “Mọi thứ đã sẵn sàng hết rồi, chỉ cần một câu nói của ngài thôi. Ta đã tính qua, hôm nay chính là ngày tốt.”
Hắn nhếch môi: "Vậy còn không đi đi, ai giữ nàng lại đâu?"
“Ngài không giữ ta lại à?” - Ta tiến lên, nhìn hắn cười.
"Nàng cho rằng mình đặc biệt lắm à? Chỉ sợ nàng vừa rời đi, chẳng bao lâu trẫm sẽ sớm quên tên họ cô nương."
"Không được quên. Tên ta là Kim Mãn Mãn, Mãn Mãn có nghĩa là “Trăng tròn và bầu trời đầy tuyết”."
Ta xoay một vòng nói, cảm thấy như mình đang ở bên bờ sông Hoài.
"Khương Vân Châu, trạm dừng chân đầu tiên ta muốn đi là Tần Hoài, tới đó nhìn nguồn gốc tên của mình. Mẹ ta đã sinh ra ta trên bờ sông Hoài. Phụ thân ta nói, tối đó màn đêm buông xuống, bông tuyết rơi đầy trời, lại giống như đang ở trong dải Ngân Hà. Đợi ta đến đó…"
Ta nhận thấy hắn im lặng, thoáng thấy hắn rũ mắt xuống, ta bỗng ngừng nói.
Hắn ngước mắt, cười nói: “Sao không nói nữa?”
"Không nói nữa. Chẳng phải đã nói với ngài rất nhiều lần rồi sao? Sợ ngài sẽ chán."
"Trẫm không ngán đâu. Khi nào đến nhớ viết thư cho trẫm." - Hắn vén tóc mai ra sau tai ta.
“Được.” Ta yên lặng nhìn hắn và hứa: “Ta nhìn đủ sẽ quay về.”
Lông mi hắn khẽ run, chỉ nhàn nhạt cười.
25.
Không có đình dừng chân tiễn đưa, không có dương liễu lả lơi khoe mình, ta cưỡi ngựa ra khỏi cửa cung.
Gió thổi phất phới bên tai ta, đập vào mắt chính là hoa cỏ, cây cối và hơi thở tự do.
Non sông vạn dặm, ta tới đây.
(Hoàn)
Ngoại truyện: Nhật ký của Lý Toàn Thắng
1.
Hôm nay lại đại hôn của Bệ hạ, lúc ta đẩy cửa phòng, vừa bước vào không bao lâu lại lui ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nguyen-lam-thuyen-may/chuong-16.html.]
Ngồi trong tẩm điện, nhưng lại dặn dò không được thắp nến đỏ.
Một người ngồi bên bàn, lúc thì cười, lúc lại đập đầu. Khiến ta vô cùng sợ hãi nên vội vàng đi gọi thái y.
Đi được nửa đường, gió lạnh thổi qua, ta vỗ trán tự trách mình phản ứng chậm chạp.
Không thể gọi thái y.
Ta không thể để Bệ hạ lộ sự xấu hổ này được.
Không thể gọi thái y, không thể gọi.
…
2.
Hoàng hậu nương nương xuất cung đã hơn nửa năm, khi nào mới trở về?
Đi theo Hoàng thượng gần hai năm, ta coi như cũng đã hiểu được phần nào tính tình của Hoàng thượng.
Vịt mạnh miệng nấu không thành cơm.
Lời Hoàng hậu nói không sai chút nào.
Ngày đó Thái hậu đã bàn giao cho ta. Hoàng thượng vừa vào cung Cảnh Hoà thì lập tức đóng cửa và khóa lại.
Đó là thời điểm thiên thời địa lợi nhân hòa, mọi việc đoán chừng cũng đã thành.
Hoàng thượng nhà ta sững sờ, nói không thành.
Ngài còn bí mật đút canh tránh thai.
Nhìn không thấu, thực sự nhìn không thấu.
Ngày ngài thả nương nương xuất cung, còn vừa b.ắ.n tên vừa nói chuyện.
Mũi tên lao thẳng về thân ta, nếu không phải ta chạy nhanh, hiện giờ làm gì còn hết lòng vì Hoàng thượng.
Nương nương ra ngoài chơi vui vẻ.
Hoàng thượng nhà ta ở trong cung, nước mắt nước mũi chảy dài, giày vò cả đêm không ngủ, nghe mà xé lòng.
Không được, không được, cái này không thể được viết.
Ta phải nghiêm khắc quản miệng mình, viết
sai một chữ sẽ là chuyện rơi đầu.
Không viết nữa, không viết nữa, Hoàng thượng sắp lên triều rồi.
Sau khi nương nương rời đi, Hoàng thượng càng ngày càng lên triều sớm, chăm lo cai trị đất nước.
Trị lũ lụt, trấn áp kẻ cướp, diệt sạch dư nghiệt, thiết lập lại quốc pháp...
Buổi sáng lên triều, các đại thần bước từng bước như gà bị bắt đẻ trứng.
Các đại thần hợp lại cũng không đương đầu nổi với một mình Hoàng thượng, họ chỉ biết thốt ra một câu Thánh thượng anh minh, chờ thần về suy nghĩ kỹ lại.
Haiz. Thế gian ca ngợi thánh nhân, nhưng ta chỉ thấy thương xót cho ngài.
Vì đêm đó Hoàng thượng đang phê tấu chương, ngủ gục trên bàn, ta…chợt nghe thấy ngài nói trong mơ:
"Bốn biển thái bình, bốn biển thái bình...nàng sẽ không đói."