NGUYỆN LÀM THUYỀN MÂY - Chương 06
Cập nhật lúc: 2024-08-12 19:41:54
Lượt xem: 762
Hắn ngoái đầu nhìn ta, mỉm cười thật tươi.
A…Ta rùng mình cả người, phủi lông tơ dựng đứng trên cánh tay.
Từng người ngồi dưới ghế đều xinh đẹp như hoa, lộ ra vẻ e lệ của nữ tử.
Nhưng sống mấy chục năm trong cung, Khương Vân Châu là kẻ đồng tính, đã định sẵn sẽ phụ lòng mỹ nhân.
Ta dường như đã nhìn thấy cảnh sân đình vắng lặng, hoa đỏ nằm rạp trên mặt đất, hình ảnh một mỹ nữ đầu bạc trắng đang ngồi.
Ta không khỏi thầm lắc đầu trong lòng.
Đúng là nghiệp chướng!
“Tỷ tỷ và Hoàng thượng là thanh mai trúc mã, tình cảm phu thê sâu đậm, có thể miêu tả sở thích của Hoàng thượng cho bọn muội nghe được không? Như vậy, khi Hoàng thượng đến, bọn muội sẽ không đến nỗi hầu hạ thiếu chu toàn."
Thẩm Mỹ nhân bỗng nhiên nhìn về phía ta, dáng vẻ rụt rè khiến ta thấy thương xót.
Các mỹ nhân ngồi bên dưới đều mong chờ, tựa như hoa lê trông mong mưa xuân, châu ngọc đợi giai nhân.
Cái này, cái này nào có ai từ chối được?
Được rồi, nếu Khương Vân Châu đã định sẵn sẽ phụ lòng mỹ nhân, vậy những mỹ nhân này chỉ đành do ta sủng ái.
Nói như vậy, Khương Vân Châu vẫn phải cảm ơn ta một tiếng.
Chưa tới một canh giờ, bàn ghế trong điện đã lấy ta làm trung tâm mà xếp gọn gàng vây quanh như tiên sinh kể chuyện.
Đến lúc miệng khô khốc, ngay cả Khương Vân Châu dùng bao nhiêu giấy khi đi vệ sinh cũng đổ ra như đậu từ ống tre của ta.
10.
“Không được rồi, uống miếng nước đã.” - Cổ họng ta khô khan, vừa đưa tay qua đã có trà xanh cam lộ đưa đến bên môi.
“Muội muội vô cùng cảm động trước ơn đức của tỷ tỷ, không có gì để báo đáp.” - Thẩm Mỹ nhân nhìn ta với đôi mắt rưng rưng.
“À, không cần báo đáp…” - Ta đang xua tay thì đột nhiên một cây trâm cài tóc được nhét vào tay ta.
Tỏa ra ánh sáng rực rỡ, cực kỳ tinh xảo.
"Chiếc trâm cài tóc phỉ thuý mạ vàng này được các thợ thủ công Tây Vực làm ra trong lúc gia phụ dạo chơi, hôm nay thần thiếp tặng nó như một món quà cảm ơn. Hy vọng tỷ tỷ sẽ không ghét bỏ."
?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nguyen-lam-thuyen-may/chuong-06.html.]
! ! !
Ta đứng hình một giây, mỉm cười rồi siết chặt trên tay và ra sức từ chối, sợ ai đó đến cướp mất.
"Tỷ tỷ, tỷ cũng hãy nhận lấy Thu Hoa Minh Nguyệt của thần thiếp đi!"
"Còn có trâm Lam Ngọc của thần thiếp..."
"Trâm cài tóc Thanh Vân Hải Đường của thần thiếp nữa..."
? ? ?
Châu báu ngọc ngà bao quanh khắp nơi?
m thanh đinh tai nhức óc của bàn tính?
Đi mòn giày sắt chẳng tìm thấy! Nơi này là tiên cảnh ở nhân gian chăng?
"Đừng nóng vội, tất cả đừng nóng vội, đứng xếp hàng đi..."
Miệng ta ngoác đến tận mang tai, gọi cung nữ kiểm kê và cất vào kho.
"Tỷ tỷ, có điều...chúng ta bàn luận sau lưng về Hoàng thượng như vậy, có phải không hay cho lắm không?"
Thẩm Mỹ nhân nâng cánh tay ta lên, hai hàng lông mày khẽ nhíu.
"Không đâu!"
Ba trăm lượng, thêm hai trăm năm mươi lượng, thêm...
“Sự tích quang vinh của hắn đã truyền khắp các con phố lớn, ngõ nhỏ từ lâu rồi. Chỉ có các ngươi sinh ra ở khuê phòng, không ra khỏi cổng, không bước khỏi cửa nên mới không biết chuyện đó thôi.”
Ta đang bận bịu tính nhẩm xem những món kia đáng giá bao nhiêu tiền, chợt thoáng thấy đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ run lên, nói không nên lời.
Trời ạ, đúng là nhát gan.
Có điều ánh mắt của mỹ nhân Giang Nam này tựa như suối nước trong veo, lúc nàng nhìn qua ta, lòng ta như nhũn ra.
Ta vỗ nhẹ tay nàng: “Yên tâm đi, Hoàng thượng ba tháng cũng sẽ không đến hậu cung một lần. Sao có thể vừa khéo va phải chỗ ta chứ? Hắn không biết đâu."
"Tỷ...tỷ tỷ, lỡ...lỡ như…"