NGUYỆN LÀM THUYỀN MÂY - Chương 02
Cập nhật lúc: 2024-08-12 19:39:17
Lượt xem: 777
Phụ thân ta mới năm mươi tuổi, nhưng lỗ tai còn điếc hơn cả ông lão ăn mày tám mươi tuổi trước cổng.
"Phân trâu, phụ thân, là phân trâu!"
Nếu Khương Vân Châu hạ thánh chỉ mà không tìm được ta, với tính tình của hắn ắt hẳn sẽ cho qua việc này.
Không thể chậm trễ thêm nữa, ta không thèm giải thích mà lách qua người phụ thân ta, tốt hơn là nên chạy trước.
"À à, danh phận. Đúng rồi, chỗ phụ thân có thánh chỉ, cho con danh phận Hoàng hậu."
Ta vừa bước chân trước ra khỏi cổng, chân sau ngã chổng vó khi nghe được lời phụ thân.
“Gì cơ?” - Ta được tỳ nữ đỡ dậy, lắc đầu thật mạnh, vẫn còn ong ong.
"Chỗ phụ thân có thánh chỉ, cho con danh phận Hoàng hậu!"
Mắt ta trợn to y hệt chuông đồng, phụ thân vẫn ngu ngơ cười nói: “Lỗ tai con điếc giống ta từ bao giờ vậy?”
“Phụ thân đang nói đùa ư?” - Ta cười ha hả, đáy lòng ẩn giấu lo sợ.
Suy cho cùng, chuyện phụ thân ta lừa con gái không phải mới ngày một ngày hai.
"Nữ nhi, vốn dĩ phụ thân muốn tạo niềm vui bất ngờ cho con vào ngày sinh nhật. Nào ngờ con đã biết rồi."
Phụ thân ta hớn hở quay người đi vào trong phòng, chốc lát sau trên tay cầm một tấm vải màu vàng tươi đi ra.
Viết to rõ [Đặc biệt sắc phong Kim Mãn Mãn, trưởng nữ hoàng thương Kim gia làm Hoàng hậu].
Phía trước còn có một hàng dài khen ta [Hiền lương, thục đức, nhã nhặn dịu dàng] bla bla…
"Phụ thân, người làm đâu ra thế?" - Ta ngồi phịch trên người tỳ nữ, hít mấy ngụm hơi lạnh rồi nói.
“Tiền nhà ta đổi được đó! Toàn bộ số tiền mà phụ thân kiếm cả đời đều đưa cho Thế tử Tiểu Khương dùng để tranh ngôi vua hết rồi.”
"Cái gì?" - Mắt ta còn trợn to hơn lúc nãy.
"Không phải sao? Thế tử Tiểu Khương và con chơi thân từ nhỏ, là thanh mai trúc mã. Phụ thân hiểu rất rõ, trông hai đứa xứng đôi như thế nào. Con còn nhớ đêm đó hắn chạy trốn tới nhà chúng ta không? Cực kỳ đáng thương, thế nên ta đã đem hết gia sản nhà chúng ta đi cầm giúp hắn. Phụ thân kiếm được đều là của hồi môn của con…”
“Người không thèm hỏi ý kiến của con luôn sao?” - Ta khóc không ra nước mắt: “Con đi tìm hắn thu hồi thánh chỉ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nguyen-lam-thuyen-may/chuong-02.html.]
Ta cầm lấy thánh chỉ, xoay người chuẩn bị chạy thì phụ thân hét lên.
"Đứng lại! Quân vương không nói đùa. Nhà ta lớn cỡ nào mà dám trêu chọc Hoàng đế chứ?"
Phụ thân ta hiếm khi tỏ ra nghiêm nghị, ta quay người nhỏ giọng thầm thì: “Đó chẳng phải Khương Vân Châu sao?”
"Mặc kệ trước kia ngài ấy là ai, hiện tại ngài là Hoàng đế."
"Ồ." - Ta cúi đầu đáp như nước đổ đầu vịt.
Khương Vân Châu!
Đáng đ.â.m ngàn đao. Ta và hắn vốn đã không hợp nhau từ nhỏ.
Ta đi hướng Đông, thì hắn đi hướng Tây, ta câu cá, thì hắn đánh rắm.
Khó khăn lắm mới nỗ lực tranh danh một lần, hắn lại đứng đầu kỳ thi chỉ trong lần đầu tiên.
Dù vậy, hắn vẫn kéo tay ta nói cùng chung chí hướng.
Thế mà ta vẫn tin?
Phi! Có thể gạt tình cảm của ta, nhưng không thể gạt tiền của phụ thân ta!
Ta ngửa mặt lên trời hét lớn:
Khốn kiếp, bổn cô nương không chạy nữa, vào đến hoàng cung, dù chỉ đục được một chút trên ngai vàng, ta cũng phải đục đến khi tiền của nhà ta hồi đủ vốn!
4.
Đêm động phòng hoa chúc, ngày g.i.ế.c người phóng hỏa.
Ta không g.i.ế.c người, cũng không phóng hoả, chỉ đội khăn trùm đầu tân nương đỏ, chấp nhận số phận ngồi trên giường tân hôn trong tẩm điện.
Một bộ chăn uyên ương tơ vàng nhũ đỏ bạc, bốn mươi lượng bạc.
Hai chiếc gối uyên ương như ý nhũ đỏ bạc, hai mươi lượng bạc.
Một bộ rèm màu đỏ tươi thêu đôi long phượng, bốn mươi lượng bạc.
Cách chiếc khăn trùm đầu màu đỏ, ánh lửa đung đưa lờ mờ hiện trước mắt...