Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người xa lạ - 2

Cập nhật lúc: 2024-07-17 21:06:57
Lượt xem: 1,690

Ngày hôm sau, Tô Nhiễm hẹn gặp tôi.

Trong một quán cà phê ấm áp vào buổi chiều, chúng tôi ngồi trên những chiếc ghế liễu gai trên sân thượng. Cô ta vẫn xinh đẹp như xưa, mái tóc dài buông xõa ra sau lưng, bộ quần áo bồng bềnh bước đi trong gió.

Dưới sự bảo vệ của Tống Dục Minh, hai năm nay cô ta đã sống rất tốt.

“Chị, hai năm qua chị thế nào rồi?” Cô ngây thơ chớp mắt.

Tôi cười khẩy, câu nói tiếp theo của cô ta chắc chắn là một con d.a.o sắc bén đ.â.m tim tôi rỉ máu: "Hai năm qua, kể từ khi chị đi, Dục Minh đã chăm sóc tôi, chị sẽ không ghen đâu phải không?"

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Nói xong, cô ta tinh nghịch nghiêng đầu, ánh mắt vô cùng ngây thơ.

“Cô muốn gì ở tôi?” tôi hỏi, không muốn lãng phí thời gian với Tô Nhiễm.

Tô Nhiễm cũng không vòng vo nữa: "Vậy thì để tôi nói thẳng với chị. Tôi hy vọng chị và anh Dục Minh sẽ ly hôn càng sớm càng tốt. Chúng tôi sẽ chu cấp đủ tiền cho chị, đảm bảo chị sẽ có đủ cơm ăn áo mặc cả đời.”

“Chuyện này không đến phiên cô nói với tôi.”

Một ả tiểu tam xen vào cuộc hôn nhân của người khác, không xứng đáng lên tiếng.

"Hai người không còn tình cảm nữa, ở cùng nhau là tra tấn nhau, thú vị sao?" Tô Nhiễm cau mày, mở to mắt hỏi trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của mình.

Buồn cười.

Đột nhiên tôi phát hiện ra Tô Nhiễm đã như thế này từ hai năm trước, cô ta cố tình khiêu khích tôi trước mặt tôi. Tô Nhiễm nói rằng cô ta có mối quan hệ sâu sắc với Tống Dục Minh và hai người họ đã có quan hệ tình cảm từ trước. Lúc đó tôi cáu kỉnh, không kiềm chế được cảm xúc nên đã rơi vào bẫy của cô ta.

Khi Tống Dục Minh đến, tình cờ nhìn thấy cô ta đang lăn xuống cầu thang, chụp X-Quang cho thấy Tô Nhiễm bị gãy nhiều xương trên cơ thể, gãy cả xương tay, cả đời cô ta không thể chơi piano được nữa.

Mẹ cô ta kiện tôi, bố tôi rất tức giận, chồng tôi đứng ra làm nhân chứng, tất cả bọn họ cùng nhau hợp sức để tống tôi vào tù. Tôi muốn tự vệ nhưng không thể chống cự được.

Còn bây giờ--

Tôi cầm tách cà phê lên và hắt vào mặt Tô Nhiễm, cà phê chảy xuống khuôn mặt trắng nõn của cô ta, làm hỏng lớp trang điểm xinh đẹp và làm bết mái tóc dài của Tô Nhiễm, trên n.g.ự.c chiếc váy trắng có một vết bẩn lớn, khiến cô ta trông cô cùng khó coi.

Tôi thực sự g..hét nhìn thấy Tô Nhiễm, cô ta là không có tư cách đề cập đến chuyện ly hôn của tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nguoi-xa-la/2.html.]

“Thú vị chứ, ít nhất là thú vị hơn làm tiểu tam.” Tôi mỉm cười chỉnh lại bộ váy rộng thùng thình của mình.

Sắc mặt Tô Nhiễm tái nhợt, choáng váng, không thể đeo lớp mặt mặt nạ đạo đức giả được nữa, cô ta đứng dậy và giơ tay định đánh tôi. Tôi nắm lấy cổ tay Tô Nhiễm và tát cô ta một phát trái tay.

Nhìn dấu tay đỏ bừng trên mặt Tô Nhiễm, tôi mỉm cười: "Đừng giả vờ nữa? Cô muốn đánh tôi à? Cô cho rằng tôi là Tô Mạt của hai năm trước sao? Tô Nhiễm, đừng gây sự với tôi nữa!"

Nói xong tôi quay người bỏ đi. Từ phía sau, tôi nghe thấy tiếng cô ta kêu cứu, tôi biết cô ta nhất định đã gọi cho Tống Dục Minh. Thật buồn cười và lố bịch. Đều là người lớn mà vẫn giở trò trẻ con.

3

Buổi tối, Tống Dục Minh trở về nhà.

Tôi vốn tưởng rằng hắn tới đây để tra hỏi, hắn không bao giờ chịu nổi giọng nói quyến rũ của Tô Nhiễm, sẽ không chút do dự đứng về phía cô ta.

Nhưng tôi đã sai. Tống Dục Minh đã thuê người giúp việc cho tôi. Tối hôm đó, người giúp việc nấu một bàn cơm lớn gồm gà, vịt và cá. Tôi ăn no đến nỗi bụng khó chịu, cuối cùng tôi vào nhà vệ sinh và nôn thốc nôn tháo.

"Không có ai cướp của cô, sao cô ăn vội ăn vàng như vậy." Tống Dục Minh cau mày đưa tay lấy cho tôi một ít thuốc tiêu hóa, ánh mắt ấm áp như ánh sáng mờ ảo trong phòng ngủ.

Tôi cho thuốc vào miệng và nuốt mà không uống nước. Đây là một kỹ năng độc đáo học được trong tù, tôi luôn nghĩ mọi việc sẽ bế tắc, nhưng thực tế, khi không có ai bên cạnh chăm sóc, mọi khó khăn chỉ là đạo đức giả.

Tống Dục Minh không biết rằng sau hai năm ở tù, vị giác nhớ nhung đồ ăn, nhưng dạ dày tôi lại không chịu nổi. Trong mắt hắn chỉ có Tô Nhiễm, đương nhiên hắn không biết tôi đã trải qua chuyện gì.

"Nếu như cô chất vấn Tô Nhiễm, thì không cần thiết đâu, từ nay về sau hãy chăm sóc cô ấy, đừng chọc tức tôi."

Tôi lấy lại cảm xúc và nhìn hắn một cách lạnh lùng. Tống Dục Minh sửng sốt, cau mày, thở dài một hơi, không nói gì.

Đêm đó Tống Dục Minh nói có việc phải giải quyết rồi đến phòng làm việc, tôi ngủ thiếp đi. Nửa đêm, tiếng đóng cửa làm tôi tỉnh giấc. Giấc ngủ của tôi không sau, khi nhìn đồng hồ thì đã hơn hai giờ rồi.

Khoảng nửa tiếng sau, Tô Nhiễm đăng lên vòng bạn bè rất nhiều ảnh đồ ăn nướng, kèm theo dòng chữ: "Cảm ơn vì đã an ủi em."

Tôi phóng to hình ảnh và nhận ra ngay tay Tống Dục Minh đang cầm xiên, hắn vẫn đang đeo chiếc nhẫn cưới của chúng tôi trên ngón áp út.

Chồng tôi nửa đêm đi mua thịt nướng cho người phụ nữ khác và ăn cùng cô ta, sao hắn lại an ủi Tô Nhiễm? Vì tôi đã hắt cà phê hay tát cô ta? Tô Nhiễm hẳn là rất tự hào, có thể tưởng tượng được hiện tại cô ta cười vui vẻ đến nhường nào.

Ngày hôm sau, tôi nhận được tin nhắn của Tống Dục Minh, hắn dặn tôi phải uống thuốc đúng giờ, hắn còn nói đã hẹn khám sức khỏe và sẽ đi cùng tôi. Tôi tưởng hắn muốn tôi biến mất khỏi thế giới này chứ.

Loading...