Người Mẹ Xấu Xa - Chương 5:
Cập nhật lúc: 2025-03-03 05:19:03
Lượt xem: 6,443
Nó quay về phòng chuẩn bị cho buổi phỏng vấn, tôi chỉ có thể thở dài, tự mình dọn dẹp căn bếp.
Con trai hoàn toàn không có kỹ năng sống. Vừa rồi có lẽ nó định nấu cháo, nhưng đáy nồi cháy đen, gạo bên trong vẫn còn sống.
Tôi dựng điện thoại lên, từng bước từng bước quay lại cách nấu ba món ăn đơn giản, giải thích thật kỹ cách nêm nếm gia vị.
“Tinh Tinh, trong thịt kho cho thêm một chút tiêu, con thích vị này nhất, lúc làm nhớ đừng quên nhé.”
“Nếu mua cải thìa lá to, nhớ dùng tay bẻ, đừng dùng d.a.o cắt. Con cũng biết mà, con không thích rau bị cắt nhỏ đúng không?”
Vừa nói, tôi vừa bật cười.
Lúc nhỏ, nó thích nhất là giúp tôi bẻ rau. Mỗi lần làm xong lại ngồi chờ tôi nấu, ăn đến vui vẻ vô cùng.
Khi đó, nó là một đứa trẻ ngày nào cũng quấn lấy tôi, gọi “mẹ ơi” đến cả trăm lần.
Còn bây giờ…
Tôi lắc đầu, nghe thấy tiếng động trong phòng con trai, vội vàng cất điện thoại đi.
“Đói c.h.ế.t mất! Sao cơm còn chưa xong vậy?”
“Mụ phù thuỷ xấu xa, bà xem bây giờ là mấy giờ rồi? Muốn bỏ đói tôi à?”
“Bà không nghĩ rằng chỉ vì buổi trưa cho tôi ăn có một bữa hải sản, mà tối tôi phải biết ơn đến mức nhịn đói đấy chứ? Thần kinh à?”
“Dù cho tôi không đói, chẳng lẽ bà cũng không đói sao?”
“À đúng rồi, bà ăn no quá nên chạy ra ngoài ói hết đúng không?”
Nó cười nhạt đầy châm biếm, rồi tự mình bước vào bếp, bưng cơm canh lên bàn, cắm cúi ăn một cách ngon lành.
Tôi đứng sững tại chỗ, nhìn nó ăn ngon lành, trong lòng không biết là cảm giác gì.
Dù đã quen với những lời khó nghe của nó bao năm qua, nhưng vào những ngày cuối cùng của cuộc đời, nghe chính con mình nói những lời như vậy, trái tim tôi vẫn rất đau đớn.
Đây là đứa trẻ mà tôi đã mang nặng suốt mười tháng, dốc lòng nuôi lớn suốt mười tám năm.
Vậy mà, tại sao nó lại có thể nói với tôi những lời đó?
Tôi khẽ thở dài, kéo ghế ngồi xuống đối diện với nó.
“Tinh Tinh, con có thể gọi một tiếng ‘mẹ’ tử tế được không?”
“Mẹ đã hứa rồi, chỉ một tháng nữa thôi sẽ không xuất hiện trước mặt con nữa. Con có thể đối xử với mẹ tốt hơn một chút được không?”
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn mang theo chút nghẹn ngào, thậm chí còn có chút van xin.
Trước khi làm mẹ, tôi là người rất dễ rơi nước mắt. Mỗi khi tranh luận với ai, dù không muốn, tôi vẫn thường nghẹn lời, cuối cùng mất hết khí thế.
Nhưng từ khi có con, tôi lại dần sửa được thói quen ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nguoi-me-xau-xa/chuong-5.html.]
Bởi vì phía sau tôi, có một sinh linh bé nhỏ đang cần tôi bảo vệ.
Lần đầu tiên tôi thực sự mạnh mẽ—là khi cãi nhau với bố chồng.
Đó là đêm giao thừa đầu tiên sau khi con trai tôi chào đời.
Ngay trước mặt tất cả họ hàng, bố chồng tôi cứ khăng khăng muốn ép đứa bé chưa đầy một tuổi uống rượu trắng.
“Nhà họ Trần chúng ta không nuôi kẻ yếu đuối. Một tuổi rồi, sao lại không uống được một chút rượu chứ?”
“Tôi có bảo nó uống nhiều đâu? Chỉ chấm đầu đũa thử vị thôi thì có gì mà căng?”
“Bố mày ngày xưa cũng được tao nuôi lớn bằng rượu trắng đấy!”
“Hừ, với kiểu làm mẹ như cô, sau này thằng bé lớn lên làm gì có khí phách đàn ông?”
“Mới nói mấy câu đã đỏ cả mắt rồi? Định uy h.i.ế.p tao à?”
“Hôm nay, thằng bé này nhất định phải uống!”
Xung quanh, họ hàng cười đùa cổ vũ, có người thậm chí còn lấy điện thoại ra quay lại.
Ngay cả chồng tôi—người vốn luôn đứng về phía tôi—cũng im lặng.
Anh ấy không muốn mất mặt trước bao nhiêu người.
Hơn nữa, trong suy nghĩ của anh ấy, uống rượu từ nhỏ cũng chẳng có gì to tát.
Nhưng tôi đã xem quá nhiều trường hợp trẻ nhỏ bị ngộ độc rượu, tôi biết điều đó là tuyệt đối không thể chấp nhận được.
Đó là lần đầu tiên tôi bùng nổ thực sự.
Tôi gạt đi cơn nghẹn nơi cổ họng, giơ tay đánh rơi chén rượu trong tay bố chồng, đối diện với ánh mắt đầy phẫn nộ của ông.
Từ một người luôn bị coi là yếu đuối, tôi bỗng trở thành người phụ nữ “chua ngoa” nhất trong nhà, một con “hổ cái” đúng nghĩa.
Và cũng từ hôm đó, tôi mới nhận ra rằng, việc sửa tật “dễ khóc” hóa ra lại đơn giản đến thế—chỉ cần sau lưng tôi, có một đứa trẻ cần tôi bảo vệ, tôi sẽ vĩnh viễn là một người mẹ mạnh mẽ.
Cô gái yếu đuối ngày nào, chẳng biết từ bao giờ đã trưởng thành.
Nhưng lúc này đây, đứa trẻ tôi từng bảo vệ lại đứng trước mặt tôi, trở thành người đối đầu với tôi.
Sự yếu đuối của tôi lại trở về—giọng nói nghẹn ngào, hốc mắt đỏ hoe, và cả câu nói van xin kia.
Con trai dừng động tác ăn cơm, ngẩng đầu nhìn tôi, trong đáy mắt thoáng qua một chút không đành lòng.
Nó tặc lưỡi, đứng dậy đi vào bếp, múc một bát cơm đặt trước mặt tôi.
“Mau ăn đi, chắc mẹ đói đến mức đầu óc có vấn đề rồi.”
“Nhưng đừng ăn nhiều quá. Nghe tiếng mẹ ói, tôi cũng thấy buồn nôn lắm đấy.”