Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NGƯỜI MẸ THIÊN VỊ ĐƯỢC TRỌNG SINH - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-06-20 18:39:42
Lượt xem: 4,565

"Chi Bình, sao mắt nhìn của em tốt thế?"

 

Mẹ tôi khiêm tốn nói: "Ôi, chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi."

 

"Em nói xem, có chuyện tốt thế này vậy mà lúc đầu sao em không nghĩ đến việc gọi chúng tôi đi cùng nhỉ?"

 

"Anh à, anh nói gì thế, nếu lúc đó em thực sự gọi anh đi cùng, anh có đi không?"

 

Cậu tôi cười gượng gạo, mợ tôi lập tức chuyển chủ đề.

 

"Đúng rồi, đứa cháu trai lớn của cô sắp cưới vợ rồi. Nhà gái đòi của hồi môn không ít, bây giờ bọn chị vừa phải chuẩn bị của hồi môn, vừa phải chuẩn bị nhà cửa, thực sự thấy hơi quá sức."

 

Mợ tôi ám chỉ rất rõ ràng nhưng mẹ tôi lại tỏ vẻ như không hiểu.

 

"Em đã gặp cô gái đó một lần, con bé không tệ. Sau khi kết hôn, hai đứa chắc chắn sẽ sống hòa thuận."

 

Mợ tôi khẽ ho một tiếng, tiếp tục ám chỉ.

 

"Đúng vậy, cho nên bọn chị định nhanh chóng định ngày cưới."

 

Mẹ tôi phụ họa.

 

"Đúng, phải nhanh lên một chút."

 

Cuối cùng cậu tôi không nhịn được nữa.

 

"Chi Bình à, bây giờ anh chị đang hơi khó khăn, em xem em có thể giúp đỡ được gì không?"

 

Mẹ tôi cười nhưng nụ cười đó có phần xa cách.

 

"Anh! Chị dâu! Không phải em không muốn giúp mà thực sự là mua nhà xong em cũng không còn tiền mặt nữa."

 

Xem ra mẹ tôi đã quyết định không muốn cho vay tiền, tôi lại không hiểu nổi cách làm của bà.

 

Những năm gần đây cậu và mợ tôi đến vay tiền không phải một hai lần, lần nào mẹ tôi cũng rất sảng khoái, hôm nay sao lại…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/nguoi-me-thien-vi-duoc-trong-sinh/chuong-11.html.]

 

16

 

Lúc cậu và mợ tôi đi thì mặt đã đen sì.

 

"Chi Bình à, anh là anh trai ruột của em, em không nghĩ đến tình cảm anh em sao? Em không nghĩ đến lúc em có việc nhờ anh sao?"

 

Mặt mẹ tôi không biểu cảm nói: "Anh à, lúc cháu trai lớn của anh kết hôn em sẽ mừng một phong bì đỏ thật to."

 

Dì cả của tôi nghe nói mẹ tôi không cho cậu tôi vay tiền thì hùng hổ đến tận nhà để chất vấn.

 

"Chi Bình, em quên lời bố mẹ chúng ta trước khi mất dặn dò rồi sao. Ba chị em chúng ta phải giúp đỡ nhau. Chuyện của anh ấy cũng là chuyện của chúng ta, việc của anh ấy thì chúng ta phải tìm mọi cách giúp!"

 

Mẹ tôi cười khẩy một tiếng.

 

"Anh ấy là một người đàn ông trưởng thành, những năm gần đây gặp chuyện gì cũng đến tìm hai chị em chúng ta, còn chúng ta có chuyện gì thì anh ấy chỉ biết thoái thác. Em cũng không muốn làm con ngốc nữa."

 

"Nhưng anh ấy là người đàn ông duy nhất của nhà họ Kiều chúng ta, anh ấy cho nhà họ Kiều..."

 

Mẹ tôi cắt ngang lời dì cả của tôi.

 

"Cho nhà họ Kiều nối dõi tông đường? Chị không thấy buồn cười sao?"

 

"Chị nói xem, chúng ta hiếu thuận với bố mẹ có kém anh ấy không? Trước khi bố mẹ mất, anh ấy có túc trực ở bệnh viện hay là hai chúng ta thay nhau chăm sóc ngày đêm?"

 

"Chúng ta là phụ nữ, lấy chồng rồi thì như bát nước đổ đi, còn đàn ông các anh mãi mãi là cục vàng, là hy vọng của gia tộc, là tương lai của gia tộc. Em nói cho chị biết, nếu ngay cả tình người cơ bản cũng không làm được thì anh ấy chẳng là cái thá gì cả!"

 

Dì cả bị một tràng lời nói của mẹ tôi làm cho choáng váng, lúc đi vẫn còn ngơ ngác.

 

Sau khi dì cả đi, mẹ tôi chủ động gọi điện cho cô tôi, hàn huyên vài câu, nhiệt tình mời cả nhà cô tôi đến chơi.

 

"Mẹ! Không phải lần trước mẹ cãi nhau với cô con sao?"

 

"Hiểu Hiểu, chuyện giữa người lớn có lẽ bây giờ con chưa hiểu, mẹ cũng phải chịu thiệt mới hiểu ra. Ai đối xử với con chân thành, ai đối xử với con giả tạo, hoạn nạn mới thấy chân tình."

 

 

Loading...